[Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

vincle

New Member
Re: Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Là gì thế bác? Em đang mong có người cắt nghĩa cụm từ này...

đơn giản thôi mà các bác nghĩ ngợi nhiều thế:
Cậu Làm Gì Thế
Cậu Làm Gì Tớ
Chết Là Giải Thoát
Chém Lạnh Ghê Thế
Chỉ Là Gió Thoảng
Cũng Là Gà Thôi
Cô Làm Gì Tôi

AI thích nghĩ nào cũng đc :))
 

hellomoto

Active Member
Re: Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

đơn giản thôi mà các bác nghĩ ngợi nhiều thế:
Cậu Làm Gì Thế
Cậu Làm Gì Tớ
Chết Là Giải Thoát
Chém Lạnh Ghê Thế
Chỉ Là Gió Thoảng
Cũng Là Gà Thôi
Cô Làm Gì Tôi

AI thích nghĩ nào cũng đc :))

tính ra thím là người nghĩ ngợi nhiều nhất đấy =))
 

hbinhlove2003

Well-Known Member
Re: Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

đơn giản thôi mà các bác nghĩ ngợi nhiều thế:
Cậu Làm Gì Thế
Cậu Làm Gì Tớ
Chết Là Giải Thoát
Chém Lạnh Ghê Thế
Chỉ Là Gió Thoảng
Cũng Là Gà Thôi
Cô Làm Gì Tôi

AI thích nghĩ nào cũng đc :))
Còn thiếu nè: Cọng Lông Gà Tre =)) , Chơi Luôn Già Trẻ :eek:3
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

phim có một số cảnh nhạy cảm, cân nhắc trước khi xem :p

Chap 7: Bóp vú

Chẳng biết tại sao mà từ ngàn đời nay, người đàn ông luôn bị ám ảnh bởi cặp nhũ hoa của phụ nữ, thôi cứ tạm tin theo các nhà khoa học là do khi còn nhỏ mình có quan hệ mật thiết với nó nên nó đã được ghi vào tiềm thức, tạo nên ham muốn của người đàn ông với tạo vật này. Khi được hỏi cái gì bạn sẽ nhìn đầu tiên ở người phụ nữ thì hơn 60% nói là bộ ngực, cũng nhờ vậy mà các nàng hot girl kiểu như Thủy Top, Ngọc Trinh, Angela Phương Trinh … mới có đất sống (bưởi to không lo chết đói mà), báo mạng cũng sẽ kém hấp dẫn đi nếu như không có mấy cái tít như khoe ngực, lộ hàng, no mắt, chết ngộp …



Tôi đương nhiên cũng không thể nằm ngoài quy luật thông thường đó, nếu nằm ngoài chắc giờ tôi mê Cao Thái Sơn rồi chứ đâu có mê gái nữa. Cái ham muốn đó cứ rạo rực dâng lên hàng ngày mà không thể làm sao giải tỏa, kua gái ư, tôi ngày đó đâu có ham kua gái, mới lớp 9, toàn lo học hành, không được học sinh giỏi thì chết với ông già, gái với gú gì. Dẫu vậy cái ham muốn được chạm vào ngực con gái vẫn dâng trào âm ỉ, chờ cơ hội là bộc phát, chứ toàn xem xxx lý thuyết hoài cũng chán.

Cơ hội cũng đến khi trường tổ chức cắm trại, trường tôi ngày đó cấp 2 và cấp 3 học chung, hằng ngày đi học nhìn các chị hây hẩy trong tà áo dài trắng mỏng manh mà kềm lòng không đặng, định làm bậy rồi đó chứ, may mà có liếc sơ qua cuốn bộ luật hình sự của ông già, thấy tội hiếp dâm ngồi bóc lịch lâu lắm nên lại thôi. Đợt cắm trại này chỉ có lớp 9 và cấp 3 được đi, mấy khối khác còn nhỏ thì ở nhà lo học hành, đi chi cho hư người sớm, he he.

Buổi chiều của ngày cắm trại thường là tổ chức chơi trò chơi, tôi vác bộ mặt ngây thơ đi lang thang khắp nơi nhìn ngắm các người đẹp. Quanh quẩn thế nào lại lạc ngay vào một đám đông đang hò hét ầm ĩ, hình như chơi đạp bóng, dẫm bóng gì đó, mấy thằng mỗi chân cột một quả bóng bay, trọng tài thổi còi cái là nhảy vào dẫm của nhau, thằng nào còn quả bóng chưa nổ là thắng. Tôi chen chúc nào trong đám đó, nhìn sang bên cạnh thấy một chị cũng khá dễ thương, chắc là học lớp 11, 12 gì đó, mặc áo sơ mi bó sát, phô ra những đường cong uốn lượn, nổi những chỗ cần nổi, không to lắm nhưng hấp dẫn. Tôi nhìn ngắm trong vài giây, đầu óc đen tối nhanh chóng xử lý tình huống, lóe lên một suy nghĩ, làm thôi.

Tôi đứng im bên cạnh, vừa giả vờ xem chơi trò chơi vừa chờ cơ hội, thấy chị ấy cũng nhiệt tình cổ vũ cho lớp mình, lúc trọng tài vừa thổi còi bắt đầu là cổ vũ cuồng nhiệt, cũng là lúc ít đề phòng nhất, tôi xác định ngay thời điểm tấn công, đợi lượt thi đấu tiếp theo là hành động. Rét, tiếng còi vang lên, mọi người ùa vào giữa xem, tôi cũng nhanh chóng chui vào bám sát mục tiêu ngay. Nhanh như cắt, bàn tay tôi vươn ra, chưa từng thử qua, chưa từng tập luyện, trúng mục tiêu ngay lần đầu tiên, như thể tay tôi và chỗ đó có nam châm vậy đó, lạ ghê. Một cảm giác êm ái lan tỏa, tôi cảm nhận được sự mềm mại, dù cách hai lớp áo, cộng thêm cái sung sướng khi bóp trộm như thế này nữa thì đúng là tê tái.

Giống như thằng ăn trộm, chui được vào nhà thì phải khoắng nhanh rồi ra, ở lâu coi chừng bị bắt. Tôi sau khi chụp được rồi, trong vài giây là thả ra ngay, rút tay về vị trí ban đầu mà trống ngực đập thình thịch. Chị ấy dĩ nhiên là phát hiện ra mình bị bóp, ngừng lại, khuôn mặt xinh đẹp dáo dác nhìn quanh tìm thằng khốn nạn nào vừa mới bóp mình. Tôi làm bộ mặt thản nhiên, chăm chú theo dõi trò chơi, cổ vũ nồng nhiệt, chị có quay sang nhìn tôi với ánh mắt nghi ngờ nhưng rồi cũng thôi, chẳng lẽ hỏi tôi “e mới bóp vú chị hả?” thì kỳ chết. Xem xong tôi vội lảng lảng đi ngay, không đứng lại nữa, mắc công chị ấy điên lên lại bảo, “bóp luôn bên này cho đều đi e”, thì chắc tôi lăn đùng ra chết ngất … vì sướng.



Thói đời, khi làm được một lần lại muốn làm lần hai, tôi từ sau đợt cắm trại ấy cứ vương vấn mãi cảm giác khó tả, lại muốn được chạm vào thêm nữa. Nhà tôi lúc này có mở cửa hàng buôn bán vật liệu xây dựng, lúc mới mở thì tôi hay trực quán buổi sáng, buổi chiều thì nhờ chú nhờ dượng gì đó, nhưng mà lâu dài thì không ổn, không thể nhờ vả hoài, tôi cũng còn phải học bài, gì chứ nhà tôi việc học là trên hết. Vậy là ba tôi thuê thêm một chị để bán hàng, chị người dong dỏng cao, khuôn mặt khả ái, da cũng trắng mặc dù nhà chị là nhà nông, chị học mới đến cấp 3 là nghỉ do nhà khó khăn quá, chắc cũng chỉ đợi vài năm nữa có ai đó thì lấy chồng là xong thôi, phận gái quê nó thế. Tôi nhìn thấy chị lại cảm thấy vui sướng trong lòng, đầu óc đen tối lại có dịp hoạt động, lâu quá chưa sử dụng rồi.

Nhà chị cách nhà tôi cũng khá xa nên trưa chị ở lại nhà tôi ăn cơm luôn, chiều mới về, sau này khi quen thân với nhà tôi rồi thì có bữa chị đem theo quần áo, ngủ lại luôn, mấy bữa mới về nhà một lần. Chị rất hiền và chịu khó, chỉ hơi chậm hiểu chút trong việc tính toán sổ sách thôi chứ còn lại mọi việc đều làm tốt. Tôi cũng dạng vui tính, làm quen nhanh, chẳng mấy chốc mà thân thiết, tuy nhiên điều đó cũng không làm giảm đi ham muốn đen tối trong tôi, đôi lúc nhìn chị cúi cúi làm việc, tôi nhìn xuyên qua cổ áo mà cứ nuốt nước bọt khan.

Nhà tôi có bộ ván gỗ, để ở nhà trên, trưa nhà tôi không có bán hàng, nên chị cũng không phải coi quán, thường nằm ngủ trưa ở đây, 1h mới dậy, tôi thì nằm ngủ trong phòng sát bên, cách có một bức vách mà sao như xa cách trùng khơi, khổ ghê. Được đâu vài tuần nằm trong giường mà vật vã, tôi mò ra ngoài ván, chỗ chị nằm ngủ. Chị nằm ngủ say, ngực nhô lên hạ xuống theo nhịp thở, khung cảnh toát lên vẻ quyến rũ khó tả. Không đến nỗi gợi cảm như “Thiếu nữ ngủ ngày” mà Hồ Xuân Hương có nói nhưng tôi thì lâm vào tình trạng như trong bài thơ, “Quân tử dùng dằng đi chẳng nỡ, đi thì cũng dở ở không xong”. Quân tử thì còn phân vân đi hay ở, còn tôi có thích làm quân tử đâu, thích làm tiểu nhân hơn nên đương nhiên là ở lại rồi.

Tôi đứng đó, chất adrenalin lan tỏa trong từng mạch máu khiến tim đập nhanh, mạch đập gấp, ai từng trong tình cảnh này thì biết, đừng bao giờ hỏi “vì sao tay a lạnh, vì sao thân a run, vì sao chân không vững, vì sao và vì sao”. Đầu óc căng lên suy nghĩ, tính lợi tính hại, đây không phải bữa cắm trại không quen không biết, cùng lắm bị chửi rồi bỏ đi, đây là người quen, lại còn gặp lâu dài, lỡ bị phát hiện thì không biết hậu quả thế nào. Thằng a ở trên suy tính nhưng thằng e ở dưới lại biểu tình, khổ vậy đó, cuối cùng thì bản năng cũng chiến thắng, “đành liều nhắm mắt đưa chân, mặc cho con tạo xoay vần về đâu”, àh quên, đưa tay chứ không phải đưa chân.

Tôi tiến tới gần chị, mắt nhìn chăm chú vào khuôn mặt, lỡ chị có tỉnh dậy thì rút nhanh. Tay tôi run run đưa lên khuôn ngực đang phập phồng, cố gắng chạm vào thật nhẹ nhàng, cảm giác như điện xẹt từ tay lên não, đê mê sung sướng. Chị chẳng có vẻ gì là tỉnh giấc cả, may quá, giữ nguyên hiện trường, tay tôi bóp nhẹ để cảm nhận sự đàn hồi và nghe tim mình đập nhanh như trống, mặt nóng bừng lên. Được một lúc thấy chị không phản ứng, lỡ rồi, làm tới luôn, đằng nào cũng có tội, tội nặng tội nhẹ gì cũng vậy, tôi luồn ngón tay vào khe hở của áo sơ mi, chạm vào áo lót, đưa lên phía trên một chút, chạm vào làn da thịt mát rượi. Tôi để im tay đó mà tận hưởng, không thề luồn thêm vào trong được nữa, rất khó. Một lúc sau tôi bỗng giật mình bởi tiếng mở cửa phòng mẹ ở nhà sau, chắc đến giờ mẹ dậy đi làm, sẽ lên gọi chị dậy ra mở cửa quán đây, tôi vội rút tay ra phóng ngay về phòng mình.

Không biết lần đó chị có biết hay không, nhưng mà lần sau thì chắc chắn là chị biết. Bữa sau, đợi chị ngủ say, tôi lại tiếp tục, như lần trước nhưng lần này có vẻ tự tin hơn, biên độ bóp cũng mạnh hơn và sử dụng luôn hai tay chứ xài một tay không thì … cũng phí. Đang sung sướng hớn hở “ôn bài” thì chị bỗng giật mình tỉnh dậy, mở mắt ra, tôi vội rụt tay về ngay, chị có vẻ hoảng hốt nhìn tôi, không khó khăn lắm để chị hiểu chuyện gì đang diễn ra, trong đôi mắt hiện lên vẻ giận dữ, lo sợ và trách móc, tôi nhìn lại chị trong vài giây rồi quay bước nhanh về phòng, không một lời giải thích, mà biết giải thích gì bây giờ.

Sau lần đó tôi bỗng chùn tay, sợ hãi, không biết chị có mách cho mẹ tôi biết không, tôi không sợ ăn đòn, tôi chỉ sợ xấu hổ, phải đối mặt với việc làm không đàng hoàng của mình. Nhưng hình như chị không nói, chắc chị ngại và không muốn làm to chuyện, cũng bởi vì vậy càng khiến tôi được nước làm tới, tiếp tục đợi lúc chị ngủ say lại làm chuyện xấu, như cơn nghiện không kiểm soát nổi. Có lúc giật mình tỉnh, chị gạt phắt tay tôi ra khỏi ngực mình, mạnh mẽ như một cách phản kháng, một thông điệp gửi đến tôi, đừng có làm ẩu nữa.

Vài tháng sau đó thì tôi không còn ở nhà nữa, tôi xuống Phan Thiết học nên chuyện này cũng chấm dứt, nhà tôi sau đó mấy năm cũng không còn bán vật liệu xây dựng nữa. Lớn lên nghĩ lại thấy làm vậy đúng là không đúng thật, nhưng đó là ám ảnh là bản năng, là phần tối trong mỗi con người, tôi không biện hộ, cũng không phủ nhận nhưng chắc chắn rằng bất cứ người bình thường nào cũng từng trải qua cảm giác đó, trải qua cái thời ngây ngô quỷ quyệt đó. Sau này đi học về cũng có lúc tôi gặp lại chị, chị đã lấy chồng và có con, tôi gặp chị vẫn cười nói hỏi thăm bình thường. Nhìn sâu trong đôi mắt u buồn của chị, có lúc tôi tự hỏi liệu chị có còn nhớ ngày xưa e đã từng …
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

đôi lời về chap này:

đây là e kể chuyện của e, có một số đoạn hơi hardcore chút, e nghĩ thà không làm thì thôi, làm thì làm cho trót, viết thì viết cho tới, nên nếu có mốc, su pờ mốc hay ass min mà đi ngang cũng đừng bann e tội nghiệp, e ra đảo chơi với nàng tiên cá chán chết.

E viết chap này "mất sức" lắm ạ, ai vô đọc chùa mà không thank hay tặng cr thì nhớ mặt e nhóe, nhóe, nhất là mod minhtuantkhHải Đăng, e biết hai lão này đọc xong thế nào cũng bảo giống mình ngày xưa cho coi, e nói thật đấy, không tin thì thôi
 

VThanhgtvt

Well-Known Member
Re: Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

đơn giản thôi mà các bác nghĩ ngợi nhiều thế:
Cậu Làm Gì Thế
Cậu Làm Gì Tớ
Chết Là Giải Thoát
Chém Lạnh Ghê Thế
Chỉ Là Gió Thoảng
Cũng Là Gà Thôi
Cô Làm Gì Tôi

AI thích nghĩ nào cũng đc :))

Không thấy cụm nào liên quan tới CSGT nhỉ?

Chap 7 có cái tit hấp dẫn quá... Bác lại giật cR rùi...
 

sir_chung

New Member
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Các Chap được bác @love_yejin đưa lên theo chiều hướng căng thẳng dần.
Từ xem phim xxx đến bóp dú em là em dự theo tình hình này chắc Chap sau ae sẽ được đọc bác @love_yejin... hấp diêm đấy=))
 

tusontay

Huyền Thoại
Thím An hay bóp thế bảo sao Dũng Dâm Tặc không dám ngồi gần. =)) =)) =))
 

hellomoto

Active Member
ôi cái... cháp này sao dễ thương quá =P~, lão có năng khiếu bẩm sinh (di truyền hay ko chưa biết, hồi sau sẽ rõ) mới lần đầu tiên mà bách phát bách trúng
nói về độ máu thì đúng kỳ phùng địch thủ với mụ tú rồi
mà lạ sao type xong vẫn máu thế này =))
 

matom7981

Member
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Hê hê, đọc chap này của đồng chí làm mình nhớ ngày xưa, đi tập thiếu nhi múa hát cho rằm trung thu, đang tập trời tối thì bỗng mưa, tất cả dồn vào một khoảng hành lang nhỏ, các chị phụ trách kêu la oái oài vì bị bóp....
Mà tệ thật trong số các bàn tay đó có bàn tay của mình, chẳng hiểu thế nào, trời tối, chen nhau mà bách phát bách trúng.
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Chap 8: Trường chuyên

Tốt nghiệp lớp 9, chia tay thời cấp 2, tạm biệt tuổi học trò đầy mộng mơ, hàng phượng vỹ đỏ thắm hòa cùng tiếng ve kêu ra rả trong sân trường cấp 2 – 3 Hàm Thuận Bắc tiễn bước chân tôi rời xa nơi này. Vậy là tôi sẽ không tiếp tục học cấp 3 ở đây nữa, tạm biệt những người bạn thân quen suốt bao năm qua, tôi đi đến một chân trời mới, với những ước vọng mới, những mục tiêu mới, không phải do tôi chủ động chọn nhưng tôi chấp nhận nó.

Sáng hôm đó, thu xếp mấy bộ đồ và một vài vật dụng cần thiết tôi chào mẹ đi học xa nhà, lần đầu tiên xa nhà trong đời lại giữa lúc mùa World Cup 2002 đang tới hồi quyết liệt đúng là buồn thật. Ba tôi chở tôi xuống nhà chú 6, là một người họ hàng xa, nhà ở gần Phan Thiết, nơi dự định là tôi sẽ ở đây để học cấp 3. Chú 6 là phó giám đốc trung tâm giáo dục thường xuyên của tỉnh, nhà có hai người con gái nhưng mà đã đi học đại học hết rồi nên nói với ba tôi cho tôi xuống đây ở mà học hành. Nhà lầu cao 3 tầng nhưng tôi thấy nó có vẻ trống trải và không được thoải mái lắm nhưng cũng phải ở thôi, làm sao ý kiến được.
Cổng trường chuyên hiện ra trong mắt tôi giữa sương sớm buổi sáng và tiếng xe cộ ồn ào xung quanh, tôi được ba cùng với chú 6 đưa đi đăng ký thi, hẹn với thằng Huy và ba nó ở trước cổng trường. Xuống đây tôi lại học chung với thằng Huy, nó xuống đây học từ cấp 2, năm nay cũng thi vào trường chuyên cùng với tôi, hai thằng đều đăng ký thi chuyên Lý. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, mặc kệ mấy ông già đang tám chuyện, tôi với thằng Huy đi lang thang vào cổng trường, mới bước vào đã bị thằng bảo vệ chặn lại, bắt đi vô nhà vệ sinh bỏ áo vào quần. Cái trường này hay nhỉ, bữa nay có học đâu, xuống đăng ký thi thôi vậy mà cũng lắm chuyện, đúng là trường … chuyên.



Hai thằng kéo nhau đi làm cho xong cái việc đàng hoàng lịch sự, bước ra thì thấy ba tôi và ba thằng Huy đang dáo dác đi tìm, miệng thì lầm bầm chửi, “mới vừa xuống đây đã chạy đi đâu mất rồi”, chắc sợ tôi đi lạc đây mà, hai thằng giờ “lớn” rồi chứ bộ, làm như hồi lớp 1 tự ý đi bộ về nhà không bằng, đúng là các bậc phụ huynh bao giờ cùng nghĩ con của mình còn lâu lắm mới lớn. Đóng tiền học ôn thi xong xuôi, mai đi học luôn, học ôn 1 tháng rồi mới thi, nhìn thấy người thi đông thế này tôi đoán để đậu được chắc cũng vất vả lắm đây, “vạn sự khởi đầu nan, gian nan bắt đầu nản”.

Để bắt đầu cho công cuộc ôn thi vào trường chuyên, tôi ghé nhà thằng Huy mượn một đống truyện tranh về nằm khèo ra đọc, đương nhiên với một gia đình truyền thống học tập như nhà chú 6 thì chắc chắn nhìn thấy là ngứa mắt rồi, vậy là chửi cho tôi một tăng, bắt mai đem trả hết, lo tập trung mà ôn thi, đã không xuống thì thôi, xuống đây học thì phải ráng mà thi cho đậu, không thì biết giấu mặt vào đâu. Đêm đó, đêm đầu tiên xa nhà, nằm một mình trong căn phòng lạnh, từng hàng nước mắt tôi tuôn rơi, chẳng biết vì sao, chắc có lẽ tôi buồn vì ngày mai không được đọc truyện nữa quá.

Cái trường này mang danh trường chuyên oai vậy thôi chứ trường có chút xíu (học sinh có nhiều đâu mà cần to), bảo vệ với giám thị thì hắc ám (sau này vô trường rồi tôi chấp tất). Học sinh thì từ khắp các huyện trong tỉnh đổ về học, cũng tạm gọi là “nhân tài tụ hội” mặc dù chắc chắn là có những đứa học rất giỏi nhưng không xuống trường chuyên vì không thích hoặc hoàn cảnh không cho phép. Tôi vác sách vở tự tin vào lớp ngồi học ôn, học xong bữa đầu tôi có cảm giác mấy ông thầy ở đây dạy nhầm chương trình hay sao ấy, toàn nói cái gì tôi chẳng hiểu dù điểm trung bình toán lý hóa thời cấp 2 chưa bao giờ tôi dưới 8,5, kỳ vậy ta. Ngó sang bên cạnh thì thấy tụi nó ngồi gật gù, không biết tụi nó có hiểu không hay là ngồi gật gù cho đỡ buồn nữa. Hỏi thằng Huy thì thằng Huy nói biết, mấy cái chương trình nâng cao này nó có học qua rồi thế là tôi tiu ngỉu, kiểu này làm sao mà thi đậu.

Hoang mang trước những kiến thức lạ, lại sợ sệt trước đám học sinh Phan Thiết, có vẻ như chúng nó đến từ thế giới khác, phong cách cũng khác học sinh ở quê, nhìn thằng nào cũng có vẻ thông minh nhưng phảng phất chút kiêu ngạo nên tôi chẳng làm quen với ai, lên lớp cũng nói chuyện với mình thằng Huy. Về nhà tôi bắt đầu giở sách ra học, tập trung hết mức có thể, mấy năm nay vừa học vừa chơi tôi cũng học sinh giỏi nhào hết, giờ xuống đây mới biết mình đúng là “ếch ngồi đáy giếng”, “xứ mù thằng chột làm vua”.

Học trên lớp được bao nhiêu tôi về nhà cố gắng làm lại hết, chỗ nào chưa hiểu thì lật sách nâng cao ra, tìm dạng bài giống giống rồi ngồi giải lại. Ở nhà chú 6 cũng khác nhà tôi, ở nhà bình thường tôi muốn học thì học, muốn chơi thì chơi, chẳng ai nói gì, ở đây tôi ngủ trưa đến 1h30 là thím đã lên gọi dậy học bài, học tới 5h mới chui xuống ăn cơm, ăn xong lên tắm rửa rồi lại ngồi vào bàn học đến 9h mới đi ngủ, thời gian học chắc gấp mấy lần so với ở nhà. Cũng nhờ vậy mà tôi học hành tiến bộ, theo kịp những kiến thức trên trời kia, lên lớp ngồi cũng không đến nỗi ngơ ngơ ngáo ngáo, môn toán đã khá hơn còn môn lý thì vẫn mờ mịt, thôi thì ráng đến đâu hay đến đó, dù gì cũng đã cố gắng hết sức.

Một tháng trôi qua nhanh như một cơn gió thoảng, cũng đến ngày tôi đi thi, tranh giành một suất vào trường với hơn 100 thí sinh dự thi vào lớp Lý khác. Tôi bước vào phòng thi với tâm trạng căng thẳng, lần đầu tiên bước vào trận đánh lớn mà, mấy lần trước cũng thi học sinh giỏi, nhưng mà thi cái đấy đậu thì tốt rớt cũng chẳng sao, chả ai trách móc gì, còn lần này thì khó khăn hơn. Để lấy lại bình tĩnh, như thường lệ, tôi chém gió với gái. Thấy bạn gái ngồi cùng bàn tôi hỏi thăm ngay, nhà ở đâu, học trường nào, tên gì, chắc chỉ còn thiếu có chồng chưa là không dám hỏi, sợ ăn tát trước khi thi thì xui chết.

Tôi làm bài văn tàm tạm, văn tôi học không giỏi cũng không dỡ, đủ xài. Chiều thi toán tôi làm khá tốt, làm được hầu hết các bài và phát hiện ra khá nhiều chổ bẫy thí sinh nào không để ý và bất cẩn. Ngày hôm sau thi Lý, tôi làm toát hết mồ hôi hột, nghĩ nát cả óc cũng không thể làm xong hết, chắc cũng chỉ được khoảng 70%, thôi thế cũng được, đằng nào thực lực của mình cũng chỉ đến thế, thi rớt thì thôi, coi như … số trời.

Tôi hớn hở tạm biệt gia đình chú 6, trở về nhà tiếp tục mùa hè dang dỡ của mình, chơi cho thoải mái trước khi nhận kết quả thi. Vài tuần sau thì có kết quả, tôi thi Văn được 5đ, Toán được 8,5đ, Lý thì chỉ có 4,5, quy định là môn chuyên tính hệ số 2 và môn chuyên phải không được dưới 5. Vậy là rớt rồi, dù điểm tổng của tôi cũng khá cao, chắc là nếu rớt sẽ được xuống lớp Nâng Cao an ủi, vậy cũng được còn hơn là vác mặt về trường cấp 3 cũ xin học, ngày rút học bạ trường đã bảo rút rồi là hok cho học lại nữa, đã đi là không có đường về, haiz.

Một tuần sau thì có kết quả xét tuyển chính thức, tôi đang nằm xem tivi thì nghe điện thoại reo, vội chạy lên nhấc máy, nghe giọng thằng Huy:
- A hả, mày đậu lớp Lý rồi, tao thấy tên mày đầu tiên.
Tôi nghe mà không tin vào tai mình, vui sướng.
- Thiệt hả mày, tên tao đầu là đúng rồi, tao vần A mà, mày đậu không?
Thằng Huy thi điểm cũng không cao, văn có 3,5đ, nhờ cái điểm Lý hệ số 2 nó lại điểm cao, những 6,5đ.
- Đậu, vậy là tao với mày lại học chung lớp rồi, ha ha.

Tôi cũng cười vang theo nó, tan rồi hợp, hai thằng lại học chung lớp cùng nhau. Vậy là tôi thi đậu trường chuyên, ba mẹ mừng rỡ, hàng xóm cũng vui lây, tôi cũng sung sướng, không bỏ công mình học hành chăm chỉ. Nhưng trong niềm vui cũng gợn lên nỗi buồn, tôi lại phải xuống nhà chú 6 ở và lo lắng không biết ở cái trường Chuyên đó chuyện gì đang đợi tôi phía trước đây!
 
Bên trên