[Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Đoạn về ăn trộm có ý tứ nhưng hơi kịch, em nghĩ nên viết tự nhiên hơn! Góp ý với bác tí! :D

e cũng thấy vậy, nhưng mà ba mẹ e dạy con thì phải nói cho hiểu trước mới đánh, có thể những lời dạy hơi giáo điều (hơi kịch như bác nói) nhưng là thật bác ạ. Thank bác đã nhận ra ý tứ của e trong câu chuyện :D
 

hbinhlove2003

Well-Known Member
Re: Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Ngày xưa mềnh cũng đốt nhà 2 lần. Một lần bị xích chân trong nhà đốt giấy báo dán tường lửa liếm lên mái lợp giấy dầu khi cháy không chạy ra ngoài được la oai oái, lần còn lại ...đốt đống rơm làm cháy nhà hàng xóm. Mạng Mộc mà không hiểu sao lại rất thích Hỏa.
An search được cái hình nhà ở quê đẹp quá!
Cái này ko đánh mà tự khai nè, nhiều khi ko phải rơm mà là cái đó hơn thế nữa hehe...
Chú An dạo này tâm trạng quá, tình hình bạn gái sao rồi ku khi nào cưới :D
 

minhtuantkh

New Member
Bắt đầu nể lực viết của An rồi, có lẽ do cảm xúc tuôn trào nên câu chữ chưa được trau truốt gọt dũa. Nhưng mình thích mộc như vậy, hơi kịch nhưng vậy mới là chất của An.
Tính bủn xỉn tiết kiệm nhưng vẫn phải lòi ra 100 CR, hoàn toàn xứng đáng với những gì mình cảm nhận.
Cảm ơn An nhiều!

---------- Post added 26-10-2012 at 11:37:43 PM ----------

Bắt đầu nể lực viết của An rồi, có lẽ do cảm xúc tuôn trào nên câu chữ chưa được trau truốt gọt dũa. Nhưng mình thích mộc như vậy, hơi kịch nhưng vậy mới là chất của An.
Tính bủn xỉn tiết kiệm nhưng vẫn phải lòi ra 100 CR, hoàn toàn xứng đáng với những gì mình cảm nhận.
Cảm ơn An nhiều!
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Bắt đầu nể lực viết của An rồi, có lẽ do cảm xúc tuôn trào nên câu chữ chưa được trau truốt gọt dũa. Nhưng mình thích mộc như vậy, hơi kịch nhưng vậy mới là chất của An.

thật ra là viết trong lúc bị stress a ạ, viết cho cảm thấy thoải mái hơn, dạo này làm luận văn tốt nghiệp đang bí, hạn nộp thì sắp đến nên hơi bất bình thường chút, he he :D
 

vincle

New Member
Hên nhé, kiến mà đốt tờ rim phê phải biết
attachment.php
 

Hải Đăng

New Member
Cái thớt này nóng quá, chắc là lấy nick name cũ ko màu k mùi ko vị đi kiếm cr thôi, lão Tuấn giàu quá rồi, đẽo bớt cr của lão ấy đi bà con cô bác ơi!
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Chap 4: Đá bóng

Theo như các chuyên gia nhận định, Việt Nam là nước hâm mộ bóng đá cuồng nhiệt nhất Đông Nam Á, đúng là vậy thật, chỉ cần đội tuyển Việt Nam thắng thôi, vòng bảng, bán kết, chung kết, SEA Game, AFF Cup … giải gì cũng được, là có bão, bão từ khắp nơi, từ thành thị đến nông thôn, từ già tới trẻ, ai ai cũng hân hoan với niềm vui bóng đá, thậm chí có những lúc thua cũng vác xe ra bão nốt, đúng là yêu bóng đá như … Việt Nam.

Tôi mê bóng đá từ nhỏ, tôi vẫn nhớ lần đầu tôi xem bóng đá là WC 1994, lúc mới học lớp 1, nhớ như in cái cảnh thằng tóc đuôi ngựa Baggio ôm đầu trên chấm 11m trong trận chung kết với Brazil, từ đó tôi mê Brazil luôn. Sau mùa WC đó tôi nằng nặc đòi ba tôi mua cho quả bóng da cho nó oách, hơn hẳn mấy ông anh ngày ngày quần thảo bằng bóng nhựa. Hí hửng vác bóng ra sân, mấy ông anh trong xóm thấy vậy cho tôi vào đội ngay, bắt chụp gôn mới ác, trưng dụng quả bóng của tôi luôn, được mấy bữa nữa tháng là trái bóng banh ta lông, sự nghiệp đá bóng tạm chấm dứt từ đây.

Bẵng đi vài năm, mấy thằng trong xóm trạc tuổi tôi lại tập hợp luyện chân tiếp, tôi với thằng Huy hợp thành cặp tiền đạo cực nguy hiểm do được cái chân dài, lanh lẹ, dẻo dai, thằng Huy thì kỹ thuật rất tốt, tôi thì có nhãn quan chiến thuật sâu. Sân bóng chỉ là khoảng đất trống có nhiều cỏ, lấy mấy cục gạch làm gôn, chia ra 2 phe, mỗi bên chừng 4 – 5 người là đá thôi. Chiều nào đi học về cất cặp thay đồ xong cũng phắn ngay ra đường, hú hét gọi nhau í ới, tập hợp đủ lực lượng là ôm bóng ra sân, đá đến tối mịt, mình mẩy ướt đẫm mồ hôi, tay chân rệu rã mới chịu mò về. Tôi thích nhất là những hôm đang đá mà trời mưa, cả đám vừa tắm mưa vừa đá bóng, bùn đất lết thết, chạy vài bước lại té lạch bạch, về tới nhà là quần áo lấm lem, tôi phải len lén chạy thật nhanh vào nhà tắm nếu không muốn nghe mẹ tôi chửi vì cái tội chơi bẩn.

12437071dabongduoimua.jpg


Tôi cùng các chiến hữu trong xóm luyện chân hằng ngày thì phải có lúc dụng võ chớ, cơ hội đến khi trường tôi tổ chức giải bóng đá dành cho học sinh khối lớp 5. Tôi với thằng Huy đương nhiên nằm trong đội tuyển lớp, ra quân ngay trận đầu gặp lớp 5/3 (tôi học lớp 5/1) của thằng Khang, cũng là bạn thời mẫu giáo của tôi. Hai ngày trước ngày đá chính thức, tôi khiêu chiến với nó:
- Ê, gọi lớp mày ra sân đá với lớp tao trước thử xem, coi thử đá nổi không, không thì bỏ cuộc sớm đi, ha ha.
- Chơi thì chơi, sợ gì lớp tụi mày.
Các tuyển thủ của hai lớp ra sân trước của trường, làm ngay trận bóng khởi động trước mùa giải, tâm lý thoải mái nên tôi với thằng Huy đá như xiếc, chạy lên chạy xuống như con thoi, tung chân ra cẳng ầm ầm. Kết quả là lớp tôi dành chiến thắng oanh liệt 3 – 1, sau trận “thử lửa” này thì các lớp khác nhìn lớp tôi nghi ngại, ứng cử viên cho chức vô địch đã lộ diện.

Ngày thi đấu chính thức cũng đến, trận đấu diễn ra vào buổi chiều ở sân sau của trường, buổi sáng trước khi đi về, tôi còn đá đểu với thằng Khang, “tụi mày lo về may cờ trắng trước đi”. Tôi và thằng Huy sau khi ăn cơm xong, thay bộ quần đùi áo số mua từ quỹ lớp cho đội bóng vào, kêu ba tôi chở lên trường ngay. Không khí trong sân trường rất ồn ào náo nhiệt, trai gái hai lớp tập hợp rất đông để cổ vũ, đứng chật kín bao quanh sân, mấy ông thầy bên đoàn đội còn sắm thêm cái loa cầm tay cứ ra rả đi qua đi lại nhắc nhở thông báo, nhìn khung cảnh ấy ai mà không phấn khích cũng lạ. Tôi và thằng Huy vào sân, đi tới bắt tay tụi trong lớp, nhận lời chúc của mấy đứa con gái, cảm giác cứ như Ronaldo sắp bước vào sân Stage the France mà đá trận chung kết với Pháp ấy.

Tôi nhập bọn với các đồng đội trong lớp, đứng bàn bạc chiến thuật đá:
- Giờ bắt đầu trận đấu là mình dồn lên ép tụi nó liền, cứ nhồi bóng cho tao với thằng Huy, đập phủ đầu nó trước.
- Uh, hai thằng mày ráng đá cho chắc, như bữa trước tụi mình hốt xác tụi nó ấy.
Sắp đặt xong xuôi, cầu thủ hai bên đứng xếp hàng chào nhau và từng thằng bắt tay cầu thủ đối phương, má nó, tụi này bắt tay hay vật tay mà bóp muốn nát tay người ta luôn nè trời, chưa bắt đầu mà muốn chiến rồi àh.

Hoét, một tiếng còi dài của trọng tài vang lên, tôi đẩy bóng sang thằng Huy, thằng Huy đẩy bóng về cho hậu vệ, hai thằng tràn về phía khung thành đối phương, một đường câu bóng bổng cho tiền đạo Huy cao kều đang chờ sẵn, nó nhảy lên chưa kịp chạm vào bóng đã bị thằng hậu vệ húc té chúi nhủi, cũng do thân hình dưới mức siêu mẫu, còm nhom của hai đứa tôi mà bị mấy thằng hậu vệ to con chèn ép.
- Đm, tụi mày chơi xấu quá.
- Xấu gì, trọng tài có thổi phạt đâu.

Tôi đành ngậm bồ hòn làm ngọt, đúng là ông trọng tài mắt toét kia không thổi thật. Lại một đường chuyện đẹp nữa, bóng đến chân tôi, tôi xoay người đảo bóng qua một thằng, tới thằng thứ hai tôi làm động tác giả quen thuộc, đưa chân lên trái bóng đảo đảo như Denilson (nổ chút thôi, chứ làm gì được như thế), nhưng thằng hậu vệ không bị lừa bắt bài tôi ngay do chiêu này tôi đã xài trong trận đấu trước, mất bóng, đứng nhìn đối phương lên bóng tiến về khung thành mình, thằng Khang tung một cú sút hiểm hóc, bóng bay hơi cao, theo tính toán là sẽ không vào. Do cơ sở vật chất trường chưa có nhiều nên không thể có khung thành chuyên nghiệp được, chỉ lấy hai cây tre đào lổ cắm làm gôn, không có xà ngang. Ông thầy trọng tài do thấy đá nảy giờ không có bàn nào chắc cũng buồn nên la rõ to, “Vàooooo”, làm ai cũng tưởng cú bắn chim đó vào thật. Vậy là 1 – 0 cho đối phương.

Tình thế cực kỳ bất lợi, tôi và thằng Huy lại cầm bóng lao qua sân đối phương, nhưng hôm nay đường vào khung thành bị khóa chặt, tụi hậu vệ cũng không gà như bữa trước, mọi chiêu bài múa may của tụi tôi đều bị khống chế, dường như tụi nó đã nghiên cứu kỹ lưỡng lối đá của tụi tôi. Để làm thêm tình hình bi đát hơn, trong một pha lui về phòng thủ, tôi xông thẳng chân vào thằng tiền đạo đội bạn, một thẻ vàng cảnh cáo được rút ra dành cho tôi, dập tắt luôn ý chí chiến đấu khi trận đấu còn vài phút, tôi bị thay ra và đứng nhìn đồng đội thua thêm bàn thứ 2, lần này bàn thắng xứng đáng và hợp lệ. Kết cục 2 – 0, thất bại nặng nề cho trận đầu ra quân và cũng là trận cuối cùng vì đá theo thể thức loại trực tiếp.

Cả đội bóng thất thuể ra về, dù cho cô giáo chủ nhiệm đã an ủi tụi tôi thắng thua là lẽ thường, đãi cả đội một chầu nước mía mát lạnh trước cổng trường nhưng không thể nào làm vơi nỗi buồn trong tôi, thất bại trước đối thủ mà mới cách đó vài ngày tụi tôi vùi dập thì khó mà nuốt trôi nổi. Đúng thật là trước khi đến đích thì đừng cho đối phương biết mình là ai, phải ẩn mình thật sâu, một khi đã ra tay thì phải “nhất kích tất sát” nếu không thì người chết sẽ là bạn. Thôi đành tự an ủi mình vậy, “quả bóng tròn mà, trong bóng đá mọi chuyện đều có thể xảy ra”.
 

autuan

New Member
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Đọc thấy cũng hay hay, mỗi tội là mất giờ thôi.
 

vincle

New Member
Học đến lớp 7 mà vẫn chơi bóng nhựa đây :(
Hồi cấp 1 còn dùng trái bưởi làm banh, sưng hết cả chân @@
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Chap 5: Thể dục

Thể dục là để duy trì sức khỏe, người ta nói có sức khỏe là có tất cả, có sức khỏe sẽ làm ra tiền chứ tiền không làm ra sức khỏe được, tỷ như có một đống tiền mà răng rụng không ăn nổi, “cỏ non” mà không gặm được thì nhiều tiền phỏng có ích chi. Khi còn nhỏ đi học lúc nào cũng bị bắt tập thể dục giữa giờ, tuần thêm mấy tiết thể dục chính khóa, lớn lên do hoàn cảnh (lại hoàn cảnh) việc tập thể dục ít đi, chẳng mấy ai để ý đến nữa, có chăng môn thể dục duy nhất họ rèn luyện thường xuyên là ở … trên giường.

Bọn nhóc trong xóm tôi có cái trò sáng sáng rủ nhau dậy chạy thể dục. Buổi sáng dậy sớm, hít thở không khí trong lành, nghe từng cơn gió lạnh thổi qua người, nhìn những người đi chợ sớm hay đi lễ nhà thờ lướt qua vội vã trên đường cũng là một thú vui. Thường người ta 5h sáng, tức là trời sáng rõ rồi mới dậy chạy thể dục, tụi tôi 4h đã chui ra khỏi giường, không dậy cũng không được khi tụi nó cứ đứng ngoài cổng réo tên mình, nếu không muốn bị ba mẹ la thì khôn hồn ra nhập băng với tụi nó cho nhanh.



Bước ra đường lúc trời còn tối mịt, nhập bọn với mấy ông thần, ôm theo quả bóng, lát nữa trời sáng ra sân đá luôn thể. Khung cảnh im lìm vắng lặng đêm khuya thỉnh thoảng lại vang lên tiếng chó nhà ai đó sủa, chắc thằng nào quởn đi ngang chọc đây mà, bọn tôi cười nói râm ran trên đường, chạy thì ít mà đi bộ là chủ yếu. Đi mệt thì lại ra sân bóng ngồi chơi, ngắm mặt trời lên, chia phe đá bóng cho đến khi sáng hẳn thì về nhà ăn sáng đi học.

Nhưng không phải bữa nào nó cũng đều đều như thế, có khi hứng chí lên đám nhóc tụi tôi lại làm bậy, vì có mấy đứa lớn hơn vài tuổi hay đầu trò. Hôm đó Vấn “quần”, một thằng trong xóm hơn tôi đến ba tuổi, rào đón.
- Tụi mày muốn uống nước ngọt không?
Nghe nhắc đã thấy thèm rồi, ngày đó nước ngọt có gas là thứ xa xỉ, thường chỉ thấy trong những bữa tiệc như đám cưới chẳng hạn, chứ ngày thường mấy khi được uống.
- Uống, ở đâu, mày có hả?
- Tao làm gì có, theo tao ra cầu 14 đi, lát có uống.
Tụi tôi đi theo ra cầu ngồi, không hiểu làm sao mà ra cầu lại có nước ngọt uống, muốn uống phải ra quán chứ, ra cầu thì có mà uống nước sông.

Đến nơi, trời vẫn còn tối, không thấy rõ mặt người, cả đám ngồi vắt vẻo trên thành cầu nghe phổ biến kế hoạch:
- Xe chở hàng khi qua cầu là phải chạy chậm lại, lúc đó mình chỉ cần chạy theo sau là muốn rút cái gì thì rút, bữa trước tao rút được mấy chai nước ngọt uống không nổi luôn.
Àh, hóa ra là đi ăn trộm của người ta, tưởng hay ho gì lắm, cái này không hợp với tôi, thôi ngồi coi vậy, thằng nào kiếm được gì thì kiếm, tôi ăn ké chứ không làm, ít ra chỉ phạm tội “tiêu thụ đồ gian” thôi chứ hok có bị tội “cướp tài sản của công dân”, he he.

Đang ngồi suy nghĩ thì có một xe máy chở rau củ quả chạy qua, hai giỏ cần xé đầy ắp, qua cầu nên đang chạy rất chậm, thằng Vấn thấy vậy chạy ra thị phạm cho tụi tôi liền, chạy thoăn thoắt bên hông xe, thò tay vào giỏ rất điệu nghệ, tưởng như công phu đã lên đến mức thượng thừa có thể thu phát tùy ý, móc ra một trái thơm mà người chủ xe vẫn không hề hay biết, quay về chổ tụi tôi ngồi, nó cười mãn nguyện, kiểu như “đó tụi mày thấy chưa, dễ ẹc àh”.

Ngồi chờ thêm một lúc thì chiếc xe tải nhỏ chở nước ngọt mới chạy đến, lần này không chỉ một mình thằng Vấn “quần” mà thêm thằng Thanh “bánh cuốn, thằng Hải “bô” chạy ra theo xe, chắc hồi nãy thấy dễ ăn nên ai cũng hăng hái. Ba ông thần chạy theo xe bạch bạch trên cầu, chưa rút được chai nào thì chiếc xe tải bỗng nhiên dừng lại, cửa bật mở, thằng lái xe mặt mũi cô hồn cộng thêm bà chủ mập mạp nhảy xuống, khiến mấy thằng đang hành nghề đạo chích khựng lại, sau một giây nghẹt thở, ba thằng quay đầu chạy về phía tụi tôi ngồi. Cả đám đang ngồi giật mình, chẳng kịp phản ứng gì, ngồi im đó mà nhìn hai hung thần chủ xe tiến tới, mùi sát khí hòa trong gió khiến ai cũng lạnh sống lưng.
- Àh, hóa ra là tụi mày, bữa trước thấy mất mấy chai nước ngọt mà không biết tại sao.
Nói xong thằng lái xe túm đầu thằng Hải “bô” mà vả mấy cái vào đầu. Tôi ngồi đó mà run rẩy, cái đờ mờ nó, bữa trước tụi nó uống chứ mình có uống đâu, tự nhiên tụi nó “ăn ốc” giờ kéo thêm mình “đổ vỏ” thế này, sáng nay ngày gì mà xui như quỷ á.

Cả đám biết thân biết phận không dám phản kháng, ngồi nghe bà chủ mập chửi, khiếp, người đâu mà chửi có sách, mắng có bài hay sao mà thao thao bất tuyệt thế không biết, xen giữa những đoạn chửi của bà mập là những cú vã của thằng lơ xe, ba thằng đang đứng chịu trận, mấy thằng ngồi xem may mà không bị cú nào, kể ra thì đánh một lúc ba thằng ảnh cũng mỏi tay lắm chớ, nhất là mấy thằng này toàn thuộc dạng … cứng đầu.

Sau một hồi chửi xối xả thì họ cũng lắc đầu ngán ngẩm bỏ đi, đám tụi tôi lại lết thết đi về phía sân bóng, trong tay vẫn còn quả thơm, bẻ ra cắn mỗi thằng một miếng, vị chua chua ngọt ngọt kèm theo hơi chát lan từ đầu lưỡi xuống bao tử cồn cào buổi sáng, chắc là do đang đói nên ăn chẳng thấy ngon lành gì, hoặc cũng có thể là do nghe chửi nãy giờ cả bọn mất hết cảm giác rồi, khổ ghê.

Sau cái sự cố uống nước ngọt ấy thì cả bọn chẳng ham việc “tập thể dục” trên cầu nữa, sợ cái môn “đu xe qua cầu” lắm rồi. Trở lại với môn đi bộ ngắm cảnh đâu được vài tuần thì lại cảm thấy chán, má, đời sao mau chán vậy không biết. Lần này cả bọn không lên cầu nữa mà chuyển qua tập môn “bốc vác” ở xưởng cơ khí cạnh sân bóng. Cái xưởng cơ khí ngày ban ngày hoạt động, làm cửa sắt, máy móc, hàn tiện gì đó, ban đêm đương nhiên là đi ngủ rồi, sắt thép phế liệu bỏ bên ngoài, lấy lưới B40 quây lại, hai thằng nhóc phụ việc thì ở trong ngủ như chết, tạo cơ hội cho đám chúng tôi “tập thể dục”.
- Qua bên kia lụm mấy cái phế liệu bán lấy tiền ăn chè đi tụi mày.
Lần này tới thằng Khanh “òn” đưa ra ý kiến.
- Của người ta mà lấy cái gì.
- Toàn phế liệu, tụi nó bỏ đống đống đó, có làm gì đâu, mình dọn giúp nó một ít ấy mà.

Xiêu xiêu trước lời dụ dỗ, cả đám lại len lén chui vào khu xưởng, đêm tối tĩnh mịch, vang vẳng tiếng gà gáy báo hiệu trời sắp sáng. Từng thằng từng thằng nhẹ nhàng bước tới chỗ lưới, thò tay vào nhấc từng miếng sắt dày, cái tròn cái vuông, vòng bi, cây sắt tròn đủ loại cả. Điểm tập kết “hàng” là bụi cây rậm rạp ở gần sân banh, cứ đem tới đó quăng thành một đống. Đang cặm cụi “làm việc” thì cả đám hoảng hồn khi hai thằng kia đang khệ nệ khiêng ra một cục tròn tròn, nhìn gần mới biết là quả bom, to bằng bắp đùi, không biết quả này có nổ chưa, vẫn còn nguyên đuôi phía sau, hình như là một quả bom cỡ nhỏ trong thời chiến còn sót, chả hiểu sau cái xưởng cơ khí này lại tích trữ thứ này làm gì, âm mưu đánh bom khủng bố chăng.

Mặc kệ những nghi vấn, tập kết hàng xong tụi tôi đem ra tiệm phế liệu, bán được 20k, tối cả đám đi ăn chè phủ phê. Cứ tưởng sẽ chuyển hẳn sang môn “bốc vác” thì mấy hôm sau lại xảy ra chuyện. Sáng đó tôi với thằng Thuận, bạn gần nhà lên sân vận động của huyện thi tuyển bóng đá cho đội tuyển U13 của tỉnh, tham gia giải bóng đá toàn quốc, thằng Huy lúc này đã chuyển nhà xuống Phan Thiết nên không có mặt. Đang thi các môn kiểm tra như hít đất, bật xa, chuyền, sút … đến lúc tôi đang thi môn tâng bóng thì nghe cái “đùng”, một tiếng nổ chát chúa rõ to, vang từ nơi rất xa chứ không phải gần, làm tôi giật mình rơi bóng luôn. Không hiểu chuyện gì, lát sau ra hóng chuyện với thằng bán vé số thì nghe nó nói nổ bình ga, gặp ông bán báo dạo thì bảo nổ bom, chả biết đâu mà lần.

Sau khi thi xong đạp xe về nhà, đến ngay xưởng cơ khí thì thấy dân chúng bu đông nghẹt, lúc đấy mới biết là nổ bom thật, mấy thằng trong xưởng cưa bom lấy thuốc nổ, bất cẩn thế nào mà bị nổ, nổ tan xác. Tôi đứng đó thấy thằng a của thằng cưa bom cầm cái rỗ đi lượm từng miếng thịt mà tái mặt, nổ lớn đến mức cửa kính nhà đối diện vỡ hết, thịt người văng ra dính trên cây bàng nhà đối diện, khét nghẹt. Trong cơn hoảng loạn và run rẩy tôi tự nhủ, “có cho vàng thì mình cũng chẳng dám chui vào xưởng mà vác cái của nợ kia đi bán nữa”.
 
Chỉnh sửa lần cuối:

minhtuantkh

New Member
Mô phật...
attachment.php


Đoạn cuối của thí chủ nghe như chuyện kinh dị á!~

Thế mới biết chuyện làm pháo của buzzone, rang thuốc của lão Chip và bán thuốc nổ của tớ ...chả có xi - nhê gì so với cưa bom ( và cưa MBBG) của love_yejin.
Biên tập lại và in sách đi An ơi!
 

love_yejin

Huyền Thoại
Ðề: Re: [Tự Truyện] Cuộc đời ... ký sự

Biên tập lại và in sách đi An ơi!

a hỗ trợ vật chất e in đi, in limited 100 cuốn :D, tặng ae hdvietnam mỗi người một cuốn thôi :p

@tusontay: box này có tính post đấy, vua spam gì mà không biết gì hết
 
Bên trên