hoahongden12
Active Member
Tôi bĩu môi: “Ai bảo đêm qua chú lười không muốn đi chứ! Nếu không thì đã được ăn ngon hơn rồi!”
Chú Lê cười gian: “Chú bao nhiêu tuổi? Mà cháu thì bao nhiêu tuổi rồi? Chú không có tinh thần thanh niên như cháu đâu, thật sự là không thể theo nổi!”
Tiếp đó chú Lê lấy ra một lá bùa màu vàng đưa cho tôi và nói: “Tuy trên người cháu đã có răng thú bảo vệ rồi, nhưng đến nhà tang lễ âm khí rất nặng, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Cháu đặt cái này trong người, sau khi xong việc ra ngoài thì phải đốt nó đi ngay!”
Dù tôi không biết cái bùa này dùng để làm gì, nhưng cũng nghe lời nhận lấy, cất vào người.
Lúc này Tôn Lỗi gọi điện tới, nói là Trương Liên Kiệt đã chờ chúng tôi ngoài khách sạn, tôi và Đinh Nhất ăn nhanh một miếng bánh rồi vội vàng đi cùng họ tới nhà tang lễ…
Bởi vì bạn của Tôn Lỗi đã nói chuyện với nhà tang lễ từ trước, cho nên nhân viên tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình. Anh ta dẫn chúng tôi đi thẳng tới khu làm việc của nhà tang lễ, giúp tôi may mắn thoát được cảnh gặp phải thi thể khác. Nhưng khi chúng tôi đưa ra yêu cầu muốn tìm đến di thể của vị anh hùng vô danh hơn hai mươi năm trước kia, sắc mặt của người nhân viên này thay đổi ngay lập tức.
Tôn Lỗi thấy thế thì nghi ngờ hỏi. “Làm sao vậy? Thi thể bị hỏa táng rồi à?”
Người nhân viên kia xua tay liên tục và nói: “Không có, không có, di thể kia vẫn luôn được chúng tôi bảo tồn rất tốt, chỉ để chờ một ngày người nhà của vị đó đến nhận về…”
Tôn Lỗi thở phào: “Vậy thì tốt, lần này chúng tôi tới chính là đại diện cho giáo sư Ngô đến nhận di thể của con ông ấy là Ngô Duệ.”
Người kia nghe xong thì mặt lộ vẻ khó xử: “Là như thế này! Di thể của vị anh hùng vô danh này đã được bảo tồn ở chỗ chúng tôi hai mươi mấy năm, mặc dù chúng tôi vẫn luôn đợi người nhà của ông ấy đến nhận về, nhưng nếu người nhà của ông ấy đã đến thật, thì nhất định phải làm xét nghiệm ADN mới được.”
Tôi nghĩ cũng cảm thấy người ta nói có đạo lý, nếu hôm nay anh nói mình là người nhà đến lĩnh di thể, vậy ngày mai nếu lại có người khác chạy đến nói mình cũng là người nhà của Ngô Duệ thì sao, đến lúc đó người trong nhà tang lễ dù có lý cũng không nói được, có khi còn bị kiện ấy, thời đại này làm gì có ai không cẩn thận đâu?
Nghĩ vậy nên tôi nói với người nhân viên kia: “Chuyện là như thế này, chúng tôi đều đã có thể khẳng định người chết chính là con trai Ngô Duệ của giáo sư Ngô, chúng tôi cũng biết các anh phải có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng có thể linh động suy nghĩ đến tuổi tác của hai vợ chồng giáo sư Ngô được không? Dù gì họ cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, nếu còn phải đi một quãng đường xa như vậy tới nhận di thể, chúng tôi sợ cơ thể hoặc cảm xúc của họ không chịu nổi, nên các anh có thể nghĩ biện pháp nào có lợi cho hai bên không?”
Anh ta nghe tôi nói xong cũng tỏ vẻ đã hiểu, dù gì hai vợ chồng giáo sư Ngô cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, muốn đi xa chạy tới đây cũng không tiện. Nhưng bây giờ anh ta cũng không có quyền hạn để nghĩ ra cách vẹn toàn nào, cho nên anh ta bảo chúng tôi ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, chờ anh ta gọi điện cho cấp trên hỏi xem sao.
Trước khi đi, nhân viên này còn gọi thư ký Tiểu Lưu đến văn phòng để lấy nước cho chúng tôi uống, cô ấy còn bê tới một vài món bánh nhỏ. Thư ký Tiểu Lưu chuẩn bị xong mọi thứ định ra khỏi phòng thì bị chú Lê gọi lại.
“Thư ký Tiểu Lưu chờ chút…”
Đầu tiên thư ký Tiểu Lưu hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy mỉm cười hỏi chú Lê có cần gì không?
Chú Lê xua tay và nói: “À, tôi không cần gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nên muốn hỏi cô thôi.”
Thư ký Tiểu Lưu vẫn mỉm cười nói: “Mời ngài nói…”
“Tôi muốn biết một chút về chuyện, bình thường nếu có thi thể vô danh hoặc không ai nhận được đưa đến đây, thì nhà tang lễ các cô sẽ xử lý như thế nào?”
Thư ký Tiểu Lưu nghĩ một chút rồi nói: “Với tình huống này, bình thường chúng tôi sẽ công khai đưa thông tin đặc điểm nhận dạng, nơi phát hiện ra thi thể và nguyên nhân dẫn đến cái chết lên mạng. Đương nhiên còn có cả thời gian hỏa táng thi thể đó nữa, nếu đến thời gian ấy vẫn không có ai đến nhận thì nhà tang lễ sẽ đem thi thể đi hỏa táng, tro cốt được đánh số hiệu bảo tồn để sau này đưa cho người nhà đến nhận.”
Chú Lê nghe xong thì gật gù, hỏi tiếp: “Vậy những thi thể không có người đến nhận như thế có nhiều không?”
Thư ký Tiểu Lưu nói ngay: “Nhiều lắm, mỗi năm phải có đến 180 người!”
Tôi nghe thế thì chen lời, hỏi: “Vậy những vụ giống Ngô Duệ có nhiều không?”
“Ngô Duệ?” Thư ký Tiểu Lưu tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, hỏi lại.
Lúc này tôi mới nghĩ đến chuyện hẳn là cô ấy còn chưa biết chúng tôi tới đây làm cái gì, vậy là tôi đổi phương pháp khác hỏi cô ấy: “Vậy bây giờ chỗ các cô có bao nhiêu thi thể không thể hỏa táng được, mà cần phải bảo tồn?”
Thư ký Tiểu Lưu nghe câu hỏi của tôi bèn đếm trên đầu ngón tay tính toán một lúc rồi nói. “Có lẽ có đến ba, hay bốn bộ gì đó thì phải?”
“Vậy bộ nào có thời gian dài nhất?” Tôi hỏi tiếp.
Thư ký Tiểu Lưu suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ 716 là có thời gian dài nhất, tôi nghe nói thi thể đó đã được hơn 20 năm rồi!”
“716?”
“Vâng, đó là dãy số chúng tôi đặt cho những bộ thi thể vô danh!”
Tôi thấy cô thư ký Tiểu Lưu này biết rất nhiều chuyện, nên lôi kéo cô ấy nói tiếp cho chúng tôi biết những chuyện liên quan đến 716.
Theo lời thư ký Tiểu Lưu nói thì cô ấy mới tới nơi này làm việc được mấy năm, những tin tồn liên quan đến 716 cũng là nghe được từ những nhân viên già ở đây. Thì ra trong nhà tang lễ này của bọn họ có vài bộ thi thể vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, được bọn họ gọi đùa là bảo vật trấn quán! Trong đó có cả Ngô Duệ được đánh số 716.
Mấy thi thể khác đều là những người bị hại trong những vụ án giết người man rợ, vì chưa phá được án nên không tìm thấy người nhà của nạn nhân, cho nên những di thể của người bị hại tạm thời không thể hỏa táng được. Duy chỉ có số 716 là tình huống không giống những người khác, hơn nữa còn là thi thể kì cựu trong nhà tang lễ, bây giờ ngay đến cả quản lý nhà tang lễ cũng không nhớ ra được thời gian người này được đưa đến đây…
Thật ra vào năm thứ năm sau khi 716 đến nhà tang lễ, nơi này từ của nhà nước biến thành cho tư nhân nhận thầu. Lúc đó mọi người đã sớm quên lãng thi thể số 716 vẫn luôn được lưu giữ ở đây, khi đó quản lý mới muốn hỏa táng 716.
Kết quả là, vừa mới xác định được ngày hỏa táng thì nhà tang lễ liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ! Đầu tiên là những nhân viên lớn tuổi luôn nghe thấy có tiếng động trong nhà xác, nhưng khi vào trong xem thì lại không phát hiện ra được gì.
Ai ngờ đến ngày hôm sau, khi nhân viên công tác đến làm mới phát hiện có rất nhiều thi thể được đặt trên xe đẩy ở ngoài, bởi vì lúc ấy thời tiết Quảng Châu rất nóng nực, nên những thi thể đó đều hơi bốc mùi!
Có rất nhiều người thân của những người đã chết này cảm thấy không hài lòng, suýt chút nữa đã khiếu nại lên văn phòng chính phủ… May mà khi đó quản lý đã bồi thường một khoản tiền cho xong việc, nhờ thế mới không bị làm rùm beng. Sau đó nhà tang lễ tiến hành điều tra nội bộ, để tìm xem ai là kẻ đùa ác, mang thi thể ra ngoài.
Khi ấy nhà tang lễ mới vừa được chuyển giao cho tư nhân nên được lắp đặt camera giám sát ở một vài lối ra chính, nhưng khi mấy lãnh đạo ở trên xem lại đoạn phim ghi hình chuyện xảy ra đêm đó, họ phát hiện đêm ấy trừ một bác bảo vệ đi vào nhà xác, thì không còn ai ra vào nơi đó nữa.
Chú Lê cười gian: “Chú bao nhiêu tuổi? Mà cháu thì bao nhiêu tuổi rồi? Chú không có tinh thần thanh niên như cháu đâu, thật sự là không thể theo nổi!”
Tiếp đó chú Lê lấy ra một lá bùa màu vàng đưa cho tôi và nói: “Tuy trên người cháu đã có răng thú bảo vệ rồi, nhưng đến nhà tang lễ âm khí rất nặng, vẫn nên cẩn thận một chút thì hơn. Cháu đặt cái này trong người, sau khi xong việc ra ngoài thì phải đốt nó đi ngay!”
Dù tôi không biết cái bùa này dùng để làm gì, nhưng cũng nghe lời nhận lấy, cất vào người.
Lúc này Tôn Lỗi gọi điện tới, nói là Trương Liên Kiệt đã chờ chúng tôi ngoài khách sạn, tôi và Đinh Nhất ăn nhanh một miếng bánh rồi vội vàng đi cùng họ tới nhà tang lễ…
Bởi vì bạn của Tôn Lỗi đã nói chuyện với nhà tang lễ từ trước, cho nên nhân viên tiếp đón chúng tôi rất nhiệt tình. Anh ta dẫn chúng tôi đi thẳng tới khu làm việc của nhà tang lễ, giúp tôi may mắn thoát được cảnh gặp phải thi thể khác. Nhưng khi chúng tôi đưa ra yêu cầu muốn tìm đến di thể của vị anh hùng vô danh hơn hai mươi năm trước kia, sắc mặt của người nhân viên này thay đổi ngay lập tức.
Tôn Lỗi thấy thế thì nghi ngờ hỏi. “Làm sao vậy? Thi thể bị hỏa táng rồi à?”
Người nhân viên kia xua tay liên tục và nói: “Không có, không có, di thể kia vẫn luôn được chúng tôi bảo tồn rất tốt, chỉ để chờ một ngày người nhà của vị đó đến nhận về…”
Tôn Lỗi thở phào: “Vậy thì tốt, lần này chúng tôi tới chính là đại diện cho giáo sư Ngô đến nhận di thể của con ông ấy là Ngô Duệ.”
Người kia nghe xong thì mặt lộ vẻ khó xử: “Là như thế này! Di thể của vị anh hùng vô danh này đã được bảo tồn ở chỗ chúng tôi hai mươi mấy năm, mặc dù chúng tôi vẫn luôn đợi người nhà của ông ấy đến nhận về, nhưng nếu người nhà của ông ấy đã đến thật, thì nhất định phải làm xét nghiệm ADN mới được.”
Tôi nghĩ cũng cảm thấy người ta nói có đạo lý, nếu hôm nay anh nói mình là người nhà đến lĩnh di thể, vậy ngày mai nếu lại có người khác chạy đến nói mình cũng là người nhà của Ngô Duệ thì sao, đến lúc đó người trong nhà tang lễ dù có lý cũng không nói được, có khi còn bị kiện ấy, thời đại này làm gì có ai không cẩn thận đâu?
Nghĩ vậy nên tôi nói với người nhân viên kia: “Chuyện là như thế này, chúng tôi đều đã có thể khẳng định người chết chính là con trai Ngô Duệ của giáo sư Ngô, chúng tôi cũng biết các anh phải có trách nhiệm với công việc của mình, nhưng có thể linh động suy nghĩ đến tuổi tác của hai vợ chồng giáo sư Ngô được không? Dù gì họ cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, nếu còn phải đi một quãng đường xa như vậy tới nhận di thể, chúng tôi sợ cơ thể hoặc cảm xúc của họ không chịu nổi, nên các anh có thể nghĩ biện pháp nào có lợi cho hai bên không?”
Anh ta nghe tôi nói xong cũng tỏ vẻ đã hiểu, dù gì hai vợ chồng giáo sư Ngô cũng đã hơn tám mươi tuổi rồi, muốn đi xa chạy tới đây cũng không tiện. Nhưng bây giờ anh ta cũng không có quyền hạn để nghĩ ra cách vẹn toàn nào, cho nên anh ta bảo chúng tôi ngồi đây nghỉ ngơi một lúc, chờ anh ta gọi điện cho cấp trên hỏi xem sao.
Trước khi đi, nhân viên này còn gọi thư ký Tiểu Lưu đến văn phòng để lấy nước cho chúng tôi uống, cô ấy còn bê tới một vài món bánh nhỏ. Thư ký Tiểu Lưu chuẩn bị xong mọi thứ định ra khỏi phòng thì bị chú Lê gọi lại.
“Thư ký Tiểu Lưu chờ chút…”
Đầu tiên thư ký Tiểu Lưu hơi ngạc nhiên, sau đó cô ấy mỉm cười hỏi chú Lê có cần gì không?
Chú Lê xua tay và nói: “À, tôi không cần gì cả, chỉ là đột nhiên nghĩ đến một vấn đề nên muốn hỏi cô thôi.”
Thư ký Tiểu Lưu vẫn mỉm cười nói: “Mời ngài nói…”
“Tôi muốn biết một chút về chuyện, bình thường nếu có thi thể vô danh hoặc không ai nhận được đưa đến đây, thì nhà tang lễ các cô sẽ xử lý như thế nào?”
Thư ký Tiểu Lưu nghĩ một chút rồi nói: “Với tình huống này, bình thường chúng tôi sẽ công khai đưa thông tin đặc điểm nhận dạng, nơi phát hiện ra thi thể và nguyên nhân dẫn đến cái chết lên mạng. Đương nhiên còn có cả thời gian hỏa táng thi thể đó nữa, nếu đến thời gian ấy vẫn không có ai đến nhận thì nhà tang lễ sẽ đem thi thể đi hỏa táng, tro cốt được đánh số hiệu bảo tồn để sau này đưa cho người nhà đến nhận.”
Chú Lê nghe xong thì gật gù, hỏi tiếp: “Vậy những thi thể không có người đến nhận như thế có nhiều không?”
Thư ký Tiểu Lưu nói ngay: “Nhiều lắm, mỗi năm phải có đến 180 người!”
Tôi nghe thế thì chen lời, hỏi: “Vậy những vụ giống Ngô Duệ có nhiều không?”
“Ngô Duệ?” Thư ký Tiểu Lưu tỏ vẻ vô cùng nghi hoặc, hỏi lại.
Lúc này tôi mới nghĩ đến chuyện hẳn là cô ấy còn chưa biết chúng tôi tới đây làm cái gì, vậy là tôi đổi phương pháp khác hỏi cô ấy: “Vậy bây giờ chỗ các cô có bao nhiêu thi thể không thể hỏa táng được, mà cần phải bảo tồn?”
Thư ký Tiểu Lưu nghe câu hỏi của tôi bèn đếm trên đầu ngón tay tính toán một lúc rồi nói. “Có lẽ có đến ba, hay bốn bộ gì đó thì phải?”
“Vậy bộ nào có thời gian dài nhất?” Tôi hỏi tiếp.
Thư ký Tiểu Lưu suy nghĩ rồi nói: “Có lẽ 716 là có thời gian dài nhất, tôi nghe nói thi thể đó đã được hơn 20 năm rồi!”
“716?”
“Vâng, đó là dãy số chúng tôi đặt cho những bộ thi thể vô danh!”
Tôi thấy cô thư ký Tiểu Lưu này biết rất nhiều chuyện, nên lôi kéo cô ấy nói tiếp cho chúng tôi biết những chuyện liên quan đến 716.
Theo lời thư ký Tiểu Lưu nói thì cô ấy mới tới nơi này làm việc được mấy năm, những tin tồn liên quan đến 716 cũng là nghe được từ những nhân viên già ở đây. Thì ra trong nhà tang lễ này của bọn họ có vài bộ thi thể vẫn được bảo toàn nguyên vẹn, được bọn họ gọi đùa là bảo vật trấn quán! Trong đó có cả Ngô Duệ được đánh số 716.
Mấy thi thể khác đều là những người bị hại trong những vụ án giết người man rợ, vì chưa phá được án nên không tìm thấy người nhà của nạn nhân, cho nên những di thể của người bị hại tạm thời không thể hỏa táng được. Duy chỉ có số 716 là tình huống không giống những người khác, hơn nữa còn là thi thể kì cựu trong nhà tang lễ, bây giờ ngay đến cả quản lý nhà tang lễ cũng không nhớ ra được thời gian người này được đưa đến đây…
Thật ra vào năm thứ năm sau khi 716 đến nhà tang lễ, nơi này từ của nhà nước biến thành cho tư nhân nhận thầu. Lúc đó mọi người đã sớm quên lãng thi thể số 716 vẫn luôn được lưu giữ ở đây, khi đó quản lý mới muốn hỏa táng 716.
Kết quả là, vừa mới xác định được ngày hỏa táng thì nhà tang lễ liên tiếp xảy ra những chuyện kỳ lạ! Đầu tiên là những nhân viên lớn tuổi luôn nghe thấy có tiếng động trong nhà xác, nhưng khi vào trong xem thì lại không phát hiện ra được gì.
Ai ngờ đến ngày hôm sau, khi nhân viên công tác đến làm mới phát hiện có rất nhiều thi thể được đặt trên xe đẩy ở ngoài, bởi vì lúc ấy thời tiết Quảng Châu rất nóng nực, nên những thi thể đó đều hơi bốc mùi!
Có rất nhiều người thân của những người đã chết này cảm thấy không hài lòng, suýt chút nữa đã khiếu nại lên văn phòng chính phủ… May mà khi đó quản lý đã bồi thường một khoản tiền cho xong việc, nhờ thế mới không bị làm rùm beng. Sau đó nhà tang lễ tiến hành điều tra nội bộ, để tìm xem ai là kẻ đùa ác, mang thi thể ra ngoài.
Khi ấy nhà tang lễ mới vừa được chuyển giao cho tư nhân nên được lắp đặt camera giám sát ở một vài lối ra chính, nhưng khi mấy lãnh đạo ở trên xem lại đoạn phim ghi hình chuyện xảy ra đêm đó, họ phát hiện đêm ấy trừ một bác bảo vệ đi vào nhà xác, thì không còn ai ra vào nơi đó nữa.