Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây
Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sơn hồi trước?...Phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ …ửng đôi dòng…
Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng cất trăng tan…
Nương Tử ơi! Ta Nàng thời cõi thế
Nỗi thăng trầm…khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi
Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn nức nở, trải mây sầu
Ngẩng lên em! Anh lau vơi bớt nhớ
Kiếp qua rồi, trăn trở thả chìm sâu…
Chầm chậm bước theo hướng về nơi cũ
Dọc hai bờ lố nhố dãy nhà xây
Mà ngày xưa ở đây chưa hề có
Chỉ mênh mông ngập cỏ với lùm cây
Bỗng tiếng gọi của ai như quen thuộc
Phải anh Sơn hồi trước?...Phải anh hông?
Khách dừng lại, chạnh lòng quay mặt ngước
Ánh lim dim, ngờ ngợ …ửng đôi dòng…
Xe lăn bánh, nắng hồng trôi khuất nẻo
Khúc âm vang gọi réo tự bao lần
Quay trở lại thăm hồn thương dĩ vãng
Rồi âm thầm tụ lắng cất trăng tan…
Nương Tử ơi! Ta Nàng thời cõi thế
Nỗi thăng trầm…khiến lệ lắm khi rơi
Và giờ đây bồi hồi vương vấn kể
Một chút gì như để nhẹ pha phôi
Đôi suối ngọc sáng ngời tình muôn thuở
Gợn lăn tăn nức nở, trải mây sầu
Ngẩng lên em! Anh lau vơi bớt nhớ
Kiếp qua rồi, trăn trở thả chìm sâu…
28/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Qua Rồi Khoảnh Khắc Trần Ai
Hồn Lang hỡi! Đuôi đầu chàng thổ lộ
Cõi Ta Bà thống khổ khiến lệ chan
Giấc hồ điệp vỡ tan chìm đáy mộ
Chuỗi thăng trầm cảnh ngộ thấu trần gian
Phù sinh kiếp đọng hàn sương khóe mắt
Lỗi uyên ương quặn thắt nỗi đoạn trường
Quạnh tuế nguyệt tơ vương lòng se sắt
Đêm sang đêm dằn vặt siết sầu thương
Đời phiêu bạt nhiễu nhương trùm cuộc sống
Xe dã tràng xây mộng cát lầu trôi
Yêu ngăn cách xa xôi ngàn hướng vọng
Khúc bi ai lạc lõng nhạt vành môi…
Hiện âm giới bồi hồi duyên gặp lại
Ngớt ngậm ngùi ngang trái thuở thời qua
Vơi khuây khỏa phong ba làn cảm khái
Nhẹ thuyền tình hồ hải mãi ngân nga
Bầu huyền ảo khuyết tà đang khuất rặng
Trống điểm canh văng vẳng tiếng não nề
Hừng đông chiếu bốn bề soi sợi nắng
Lác đác rơi tuyết trắng phủ sơn khê
Tiết nhuốm lạnh tái tê len mạch huyết
Mảnh lụa tằm da diết thiếp ngồi khâu
Chàng hãy khoác áo hầu thêm ấm nhiệt
Nghĩa vợ chồng tha thiết thắm đượm sâu
Vi vút cánh ngàn ghị lắc lay
Tuyết sương lất phất tả tơi bay
Tối thầm lặng lẽ chờ duyên kiếp
Đêm vắng thẫn thờ vọng áng mây
Đường đến chơi vơi niềm héo rạc
Lối về khấp khểnh nỗi mờ phai
Nửa vầng lóng lánh đành thu lại
Hồn nhớ âm thầm nhỏ lệ cay.
1/2/2018
Nguyễn Thành Sáng
Niềm Trống Trải
Đông tàn gió bấc phủ hồn ai
Tuyết lạnh chơ vơ khựng gót hài
Kết nghĩa tâm giao hoài vẫn nhớ
Tri ân thắm thiết mãi chưa phai
Mà khi nhạn biệt khơi lòng xót
Bởi thế anh đi đọng mắt nai
Réo rắt ưu tư sầu cõi dạ
Niềm riêng khắc khoải rũ trang đài.
Vẹn son sắt thiếp chơn tình trân quý
Giúp đẩy lùi thiên lý gợn điêu linh
Nay biển lặng sóng bình miền hoan hỷ
Trọn phỉ nguyền tri kỷ khắc hồn trinh.
November 29, 2018
Tam Muội
Thổn Thức Dưới Màn Đông
Mấy hôm rồi nàng ngồi bên ánh lửa
Trải đá vàng muôn thuở bậu Hồn Nương
Từng mối chỉ nhẹ trườn xuyên mảnh lụa
Ấm cho chồng những bửa đẫm hàn sương!
Vuốt vạt áo, nghe lòng thương da diết
Dấu yêu nè! Có biết vậy không em
Dẫu cõi âm trời đêm đang ngập rét
Có xá gì rên siết bởi con tim…
Dòng điệp khúc dịu êm dào dạt trỗi
Tận sâu cùng cứ mỗi lúc ngân nga
Kia dĩ vãng đậm đà thời lam khói
Hòa hôm nay vời vợi nghĩa tình ta
Ngoài mái hiên là đà nhành tuyết trắng
Lảy cánh ngàn lùa lạnh thả về đây
Muối lấm tấm thoảng bay vào tĩnh lặng
Gợi cái gì phấn chấn nỗi niềm say
Nàng hãy sát kề đây nghiêng suối tóc
Để ái ân vuốt dọc dãy hương thơm
Cho thấm thía từng cơn trào cảm xúc
Được bạn tình hạnh phúc đượm keo sơn!
Tiếng côn trùng nỉ non từ đâu đó
Gửi âm vang theo gió phả lời ru
Bầu giữa khuya mịt mù treo lối ngõ
Một cái gì chạnh nhớ thuở nghìn thu…
Chẳng thấy buồn mặc dù nơi cô tịch
Chẳng canh dài rả rích, nghẹn đìu hiu
Chẳng chuỗi ngày ngẩng chiều nhìn xa tít
Chẳng bao giờ khắng khít phải đăm chiêu
Và thật nhiều, thật nhiều thơ với mộng
Dưới khung trời lồng lộng ánh trăng sao
Đôi uyên ương ngọt ngào chung quyện bóng
Vướng nghiệp trần, dậy sóng khiến lìa nhau…
Mấy hôm rồi nàng ngồi bên ánh lửa
Trải đá vàng muôn thuở bậu Hồn Nương
Từng mối chỉ nhẹ trườn xuyên mảnh lụa
Ấm cho chồng những bửa đẫm hàn sương!
Vuốt vạt áo, nghe lòng thương da diết
Dấu yêu nè! Có biết vậy không em
Dẫu cõi âm trời đêm đang ngập rét
Có xá gì rên siết bởi con tim…
Dòng điệp khúc dịu êm dào dạt trỗi
Tận sâu cùng cứ mỗi lúc ngân nga
Kia dĩ vãng đậm đà thời lam khói
Hòa hôm nay vời vợi nghĩa tình ta
Ngoài mái hiên là đà nhành tuyết trắng
Lảy cánh ngàn lùa lạnh thả về đây
Muối lấm tấm thoảng bay vào tĩnh lặng
Gợi cái gì phấn chấn nỗi niềm say
Nàng hãy sát kề đây nghiêng suối tóc
Để ái ân vuốt dọc dãy hương thơm
Cho thấm thía từng cơn trào cảm xúc
Được bạn tình hạnh phúc đượm keo sơn!
Tiếng côn trùng nỉ non từ đâu đó
Gửi âm vang theo gió phả lời ru
Bầu giữa khuya mịt mù treo lối ngõ
Một cái gì chạnh nhớ thuở nghìn thu…
Chẳng thấy buồn mặc dù nơi cô tịch
Chẳng canh dài rả rích, nghẹn đìu hiu
Chẳng chuỗi ngày ngẩng chiều nhìn xa tít
Chẳng bao giờ khắng khít phải đăm chiêu
Và thật nhiều, thật nhiều thơ với mộng
Dưới khung trời lồng lộng ánh trăng sao
Đôi uyên ương ngọt ngào chung quyện bóng
Vướng nghiệp trần, dậy sóng khiến lìa nhau…
30/11/2018
Nguyễn Thành Sáng
Ngao Du Sơn Thủy
Hoa Sơn đỉnh rạng hồng tia thanh thoát
Gió vi vu loạt xoạt phiến lá bay
Nhẹ vuốt tóc đưa tay mành trướng khoát
Cửa song ngoài trắng toát tuyết lay phay
Hồn Lang hỡi! Hôm nay trời trong sáng
Mây bồng bềnh lãng đãng quyện quan san
Điệu trầm bổng ngút ngàn xoa dĩ vãng
Thuở một thời khổ mạng cõi trần gian
Gờn gợn sóng thuyền nan neo bến đợi
Tiếng hoàng oanh xởi lởi ngập khuê trung
Như chia sẻ chung cùng niềm phấn khởi
Của uyên ương hồ hởi phút tương phùng
Chàng với thiếp ung dung miền tự tại
Tình mặn nồng nhân ngãi đến vạn thu
Đây thôn dã thâm u nào ngược đãi
Chốn yên bình ta lại thưởng suối ru
Vung cánh hạc nâng dù bên lãng tử
Dáng dịu dàng thục nữ bước thảnh thơi
Nương khúc khuỷu buồm khơi giương viễn xứ
Thoả tang bồng lữ thứ xoải khắp nơi
Lặng lẽ nhớ em, nhớ thật nhiều
Bao lần thả bước bến cô liêu
Tâm tư da diết, sầu nhân ảnh
Đường vắng cô đơn, nhạt bóng chiều
Trăn trở bâng khuâng hoài nhức nhối
Xót xa tê tái mãi đăm chiêu
Tơ duyên mối chỉ hồn xe kết
Ôi hỡi! Éo le rũ cánh diều.
9/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Tương Tư
Tiết lập vào đông tuyết phủ NHIỀU
Tơ lòng rã riệu cảm cô LIÊU
Tia buông nhạt sắc huyền hư ẢNH
Vệt rớt mù sương ngả bóng CHIỀU
Nỗi nhớ về anh sầu nhức NHỐI
Niềm thương tới bậu bỗng đăm CHIÊU
Hằng đêm vọng tưởng tình duyên KẾT
Để được ngân nga khúc sáo DIỀU.
Hoa Sơn đỉnh rạng hồng tia thanh thoát
Gió vi vu loạt xoạt phiến lá bay
Nhẹ vuốt tóc đưa tay mành trướng khoát
Cửa song ngoài trắng toát tuyết lay phay
Hồn Lang hỡi! Hôm nay trời trong sáng
Mây bồng bềnh lãng đãng quyện quan san
Điệu trầm bổng ngút ngàn xoa dĩ vãng
Thuở một thời khổ mạng cõi trần gian
Gờn gợn sóng thuyền nan neo bến đợi
Tiếng hoàng oanh xởi lởi ngập khuê trung
Như chia sẻ chung cùng niềm phấn khởi
Của uyên ương hồ hởi phút tương phùng
Chàng với thiếp ung dung miền tự tại
Tình mặn nồng nhân ngãi đến vạn thu
Đây thôn dã thâm u nào ngược đãi
Chốn yên bình ta lại thưởng suối ru
Vung cánh hạc nâng dù bên lãng tử
Dáng dịu dàng thục nữ bước thảnh thơi
Nương khúc khuỷu buồm khơi giương viễn xứ
Thoả tang bồng lữ thứ xoải khắp nơi
Đường tị nạn, sông Ma nhìn nước chảy
Xác của nàng đưa đẩy nổi xuôi dòng
Bỗng bất chợt cuồng phong xoay bật dậy
Hú hồn nhau quyện lại, khuất vào đông…
Kết phu thê sớm hôm bầu tĩnh mịch
Cõi âm hiền, khúc khích nụ vườn xuân
Đêm má tựa dưới tầng chờ rả rích…
Ngày giỡn đùa thỏa thích trải vòm xanh
Mùa thu đến cung đàn ngân réo rắt
Nhạc êm đềm chất ngất điệp du dương
Ta vói hái pha sương treo cành lá
Tặng cho nàng bằng cả tấc yêu đương…
Bóng thời gian chậm trườn qua ngày tháng
Đỉnh ái ân ngút tận, đượm nồng men
Thắm thoát đã ba nghìn năm trĩu nặng
Nghĩa đá vàng lai láng chảy trong tim…
Giờ trở lại bước tìm hương xưa cũ
Để gom về ấp ủ, đắp bù đau
Kiếp dương trần nhịp cầu duyên gãy đổ
Da diết hoài, trăn trở, tím canh thâu…
Đường tị nạn, sông Ma nhìn nước chảy
Xác của nàng đưa đẩy nổi xuôi dòng
Bỗng bất chợt cuồng phong xoay bật dậy
Hú hồn nhau quyện lại, khuất vào đông…
Kết phu thê sớm hôm bầu tĩnh mịch
Cõi âm hiền, khúc khích nụ vườn xuân
Đêm má tựa dưới tầng chờ rả rích…
Ngày giỡn đùa thỏa thích trải vòm xanh
Mùa thu đến cung đàn ngân réo rắt
Nhạc êm đềm chất ngất điệp du dương
Ta vói hái pha sương treo cành lá
Tặng cho nàng bằng cả tấc yêu đương…
Bóng thời gian chậm trườn qua ngày tháng
Đỉnh ái ân ngút tận, đượm nồng men
Thắm thoát đã ba nghìn năm trĩu nặng
Nghĩa đá vàng lai láng chảy trong tim…
Giờ trở lại bước tìm hương xưa cũ
Để gom về ấp ủ, đắp bù đau
Kiếp dương trần nhịp cầu duyên gãy đổ
Da diết hoài, trăn trở, tím canh thâu…
Lắc lư mạnh hai hàng bên ngập nước
Buồm vật vờ đứng trước ngọn bão giông
Đàn hải yến phập phồng dang cánh ngược
Nghịch thiên tai hầu tước đoạt tầng không
Se sắt lạnh trận cuồng phong dậy sóng
Như thuở xưa lạc lõng mộng há thành
Để trăn trở đơn mành hoài trông ngóng
Mỏi mòn tin hướng vọng khoé long lanh
Nay âm giới tình xanh đà tái ngộ
Lý lẽ nào vướng khổ giữa chơi vơi
Ngàn thắm thiết rạng ngời tinh hoa trổ
Nỡ dập vùi huyệt mộ đáy biển khơi?
Hồn Lang hỡi! Rã rời ray rứt thiếp
Mấy vạn niên đổi kiếp sống chung đôi
Sao nghiệt ngã từng hồi ngân liên tiếp
Phủ lên đầu quả nghiệp mãi không thôi
Cảnh thống thiết nổi trôi nơi trần thế
Luống muộn phiền kiệt quệ nát nhàu thân
Nỗi ngang trái siết lần bao ngạo nghễ
Mắc đọa đày dâu bể ngưỡng phù vân…
Bỗng thoáng chốc phía chân trời biến dạng
Toả ánh hồng quang đãng chiếu năm châu
Ôi kỳ diệu nhiệm mầu tươi vụt sáng
Phút đọan trường bảng lảng lấp vực sâu.
Đến giỗ nhà em phải trở về
Nào con, hai vợ kéo lê thê
Rộn ràng, vui vẻ ôm ngày lễ
Tấp nập, hân hoan phủ bốn bề
Tắt lửa thiếu đèn nhẹ gánh lo
Cuốn chăn sát ngực giả nằm mê
Còn khi mưa gió, tình chia sẻ
Liếc liếc nhìn chồng… mặt ủ ê.
11/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Chồng Chung
(Thủ Vĩ Ngâm)
Mấy thuở chồng chung lại chẳng rầu
Người thời thút thít kẻ câu mâu
Buồng đây thiếp muốn mua vàng xuyến
Cửa đó em thèm tậu hạt châu
Ngắt nhéo trầy da đêm nhớ quá
Cằn nhằn nổi óc tối đi đâu
Ôi thôi rộn rã như mùa hội
Mấy thuở chồng chung lại chẳng rầu.
Giờ đây lặng lẽ dưới thời gian
Có kẻ âm thầm nhúm ngọn than
Sưởi ấm cõi lòng mang nỗi nhớ
Vơi sầu tâm tưởng vướng tình tan
Gót chân trĩu nặng bầu cô tịch
Quả đỏ quằn đau bóng lụn tàn
Thôi nhé! Đành chôn bao kỷ niệm
Bởi đâu còn nữa nhạc cung đàn!
11/11/2017
Nguyễn Thành Sáng
Khúc Đoạn Đoài
Mây luồn gió dạt hạt mưa bay
Nghịch cảnh trần gian khắc khoải này
Bởi lỡ câu thề sầu bóng ngả
Vì tan hẹn ước tủi hồn lay
Đời buồn chẳng nợ dòng chua chát
Gối lạnh không anh giọt đắng cay
Quạnh quẽ suy tư hoài thổn thức
Đành vùi lấp mộ mảnh tình say.
Lắc lư mạnh hai hàng bên ngập nước
Buồm vật vờ đứng trước ngọn bão giông
Đàn hải yến phập phồng dang cánh ngược
Nghịch thiên tai hầu tước đoạt tầng không
Se sắt lạnh trận cuồng phong dậy sóng
Như thuở xưa lạc lõng mộng há thành
Để trăn trở đơn mành hoài trông ngóng
Mỏi mòn tin hướng vọng khoé long lanh
Nay âm giới tình xanh đà tái ngộ
Lý lẽ nào vướng khổ giữa chơi vơi
Ngàn thắm thiết rạng ngời tinh hoa trổ
Nỡ dập vùi huyệt mộ đáy biển khơi?
Hồn Lang hỡi! Rã rời ray rứt thiếp
Mấy vạn niên đổi kiếp sống chung đôi
Sao nghiệt ngã từng hồi ngân liên tiếp
Phủ lên đầu quả nghiệp mãi không thôi
Cảnh thống thiết nổi trôi nơi trần thế
Luống muộn phiền kiệt quệ nát nhàu thân
Nỗi ngang trái siết lần bao ngạo nghễ
Mắc đọa đày dâu bể ngưỡng phù vân…
Bỗng thoáng chốc phía chân trời biến dạng
Toả ánh hồng quang đãng chiếu năm châu
Ôi kỳ diệu nhiệm mầu tươi vụt sáng
Phút đọan trường bảng lảng lấp vực sâu.
December 1, 2018
Tam Muội
Tặng Bạn Tình Chung
Choàng ôm em chặt vào trong giữa ngực
Tay vuốt ve suối tóc trải mượt mà
Thương ngập tràn loang ra theo từng lúc
Nhẹ trấn an giây phút trước phong ba…
Bên hướng phải nắng tà vừa khuất núi
Gió xoay tròn mở lối nửa tầng mây
Rồi xé mỏng kéo dài tan diệu vợi
Trả lại bầu tôi tối lặng yên đây
Thuyền Song Phượng vẫn say lùa sóng vỗ
Giạt hai bờ lố nhố cỏ sậy lau
Từ nhiều bụi xạc xào chim động ổ
Sợ âm vang quấy chỗ nghĩa tình sâu
Trời chầm chậm ửng bầu sao lấp lánh
Chiếc uyên ương rẽ nhánh tiến về đông
Vùn vụt lướt xuôi dòng thời dĩ vãng
Ba nghìn năm gặp bạn dấu yêu lòng…
Nương tử ơi! Nhớ không? Nầy mình hỡi!
Nỗi u hoài rười rượi nghẹn tang thương
Nàng chết bởi lạc tên trôi xác tới
Còn ta thì nhức nhói cảnh tai ương
Do gặp gỡ trên đường săn bắt, hái
Vương vấn lòng cứ mãi đọng nơi tim
Bỗng bất chợt hồn em ngồi bật dậy…
Đôi chúng mình kết bái dưới đêm đen…
Cũng ma thuyền bồng bềnh vui nước gợn
Mấy ngày sau giữa lớn thấy nằm kia
Ai giông giống hình ta trên gờn gợn
Nàng ngọt ngào từ tốn…của anh mà!...
Bao kỷ niệm đậm đà thời tiền kiếp
Hãy còn đây liên tiếp chuỗi nhớ nhung
Bến trăng xưa giờ cùng nhau sum họp
Trọn quả hồng tặng hết bạn tình chung…
Tha thiết cõi lòng kết mộng duyên
Trớ trêu nghịch cảnh rẽ đôi miền
Chiều chiều hướng vọng bâng khuâng dạ
Tối tối suy tư khắc khoải niềm
Thao thức canh dài vương vấn ảnh
Tới lui sớm tối nhớ nhung em
Làm sao có thể thành cơn lốc
Kéo mạnh văng đi một bức rèm.
9/6/2018
Nguyễn Thành Sáng
Duyên Thắm
Đêm nay nguyệt tỏ phủ không gian
Hạnh ngộ tri âm điệp chứa chan
Thiếp xướng thanh tao hoàng phượng múa
Chàng ngâm nhã nhặn bạch long đan
Mây khơi ý gợi xuôi dòng nhạc
Biển thẳm câu ghi ẩn non ngàn
Ước hẹn tơ lòng hồng chớm nở
Đôi hồn hớn hở quyện quan san.
Nỗi buồn đeo đẳng mãi thời gian
Chẳng biết tìm đâu trút thở than
Lòng nhớ năm xưa sầu mộng dở
Hồn thương người mới nghẹn tình tan
Trăng vàng lạnh lẽo sầu mây ám
Ngựa trắng cô đơn đuổi bóng tàn
Lặng lẽ đêm sâu trầm ấp ủ
Mãi hoài dĩ vãng với bâng khuâng!
Nguyễn Thành Sáng
Hoài Đau
Ký ức ưu phiền dấy nỗi đau
Len vào huyết mạch mãi dàu dàu
Tình xưa bóng dáng chàng tư lự
Nghĩa cũ hình hài thiếp khắc sâu
Khốn khổ duyên rời thuyền phụ bến
Thăng trầm phận hẩm sóng xô cầu
Trần gian vỡ mộng đêm trăn trở
Khắc khoải tâm tư dạ nát nhàu.
Chiếc Song Phượng hạ căng buồm tấp bến
Thoảng đong đưa trìu mến những phiến dừa
Sợi vàng xuyến ban trưa màu sắc bện
Chiếu đảo hoang sóng nện khúc lưa thưa
Miền man mát như mưa vừa chừng mực
Lâng tấc lòng háo hức hữu cảnh đây
Thiên nhai lãng hồng mây quanh đỉnh vực
Luồng dư âm thổn thức ngậm ngùi vây
Phu quân hỡi! Ngất ngây làn hương quyện
Lý đào hoa quyến luyến gợn men tình
Biển vỗ nhẹ xập xình thầm uyển chuyển
Dãy đèn khuya hư huyễn lập loè linh
Đường khập khễnh lộ trình dài hun hút
Vẳng sáo diều vi vút dạ nghiêng chao
Mảng lam khói dạt dào loang nghi ngút
Ẩn hiện làng chút mút tuốt triền cao
Trời tĩnh mịch vạn sao ôm hồn đất
Rặng liễu tơ phơ phất dưới ánh mềm
Chàng hãy khoác áo thêm hầu gió bấc
Ta tạm dừng tìm giấc ngủ qua đêm.
December 2, 2018
Tam Muội
Hoang Đảo Ngọt Ngào
Hoang đảo vắng mông mênh bờ cát trắng
Ngọn bấc chiều thổi lạnh bóng chơi vơi
Ngước nhìn lên khung trời trăm vạt xám
Đang từ từ khuất dạng tận mù khơi!
Ta hô biến chuyển dời thuyền Song Phượng
Thành tảng tròn chìm xuống đáy bờ sâu
Vật dụng cần gom vào chung một hướng
Hoá lân tinh phất phưởng nửa lừng cao…
Nương Tử ơi! Lao xao lùm phía trái
Nàng có nghe không đấy! Hỡi hồn yêu
Phải chăng đây thật nhiều loài chim Hải
Sống an cư mê mải ít phiêu diêu
Bầu tôi tối, mỹ miều phơi lác đác
Tiếng côn trùng rải rác rộ ngân nga
Tợ điệp khúc tình ca đầy chất ngất
Ru dịu lòng bàng bạc khắp gần xa…
Ôi! Một cõi đậm đà thơ với mộng
Dưới khung trời lồng lộng, thoảng man mơn
Thôi thì mình dừng chân loang ảnh bóng
Cứ thỏa thuê vui sống ngoạn vài hôm
Kìa! Cổ thụ giữa hòn sum sê nhánh
Lá tốt tươi lấp lánh dạ pha lê
Hãy cùng ta hướng về, tung vỗ cánh
Bay lên đây sưởi ấm, hưởng đê mê…
Bầu vằng vặc, ánh thề treo đỉnh gió
Dấu yêu ơi! Có nhớ, có mênh mang
Kia dương trần lỡ làng duyên cách trở
Đây âm vang muôn thuở thắm tơ vàng…
Men Hồng Tửu nhẹ nhàng dâng cảm xúc
Nghĩa ái ân mỗi lúc mỗi tuôn trào
Trăng thẹn thùng ẩn vào mây lẫn khuất
Dành cho tình giây phút đượm nồng sâu…
Hoang đảo vắng mông mênh bờ cát trắng
Ngọn bấc chiều thổi lạnh bóng chơi vơi
Ngước nhìn lên khung trời trăm vạt xám
Đang từ từ khuất dạng tận mù khơi!
Ta hô biến chuyển dời thuyền Song Phượng
Thành tảng tròn chìm xuống đáy bờ sâu
Vật dụng cần gom vào chung một hướng
Hoá lân tinh phất phưởng nửa lừng cao…
Nương Tử ơi! Lao xao lùm phía trái
Nàng có nghe không đấy! Hỡi hồn yêu
Phải chăng đây thật nhiều loài chim Hải
Sống an cư mê mải ít phiêu diêu
Bầu tôi tối, mỹ miều phơi lác đác
Tiếng côn trùng rải rác rộ ngân nga
Tợ điệp khúc tình ca đầy chất ngất
Ru dịu lòng bàng bạc khắp gần xa…
Ôi! Một cõi đậm đà thơ với mộng
Dưới khung trời lồng lộng, thoảng man mơn
Thôi thì mình dừng chân loang ảnh bóng
Cứ thỏa thuê vui sống ngoạn vài hôm
Kìa! Cổ thụ giữa hòn sum sê nhánh
Lá tốt tươi lấp lánh dạ pha lê
Hãy cùng ta hướng về, tung vỗ cánh
Bay lên đây sưởi ấm, hưởng đê mê…
Bầu vằng vặc, ánh thề treo đỉnh gió
Dấu yêu ơi! Có nhớ, có mênh mang
Kia dương trần lỡ làng duyên cách trở
Đây âm vang muôn thuở thắm tơ vàng…
Men Hồng Tửu nhẹ nhàng dâng cảm xúc
Nghĩa ái ân mỗi lúc mỗi tuôn trào
Trăng thẹn thùng ẩn vào mây lẫn khuất
Dành cho tình giây phút đượm nồng sâu…
Bà ơi! Cháu thấy quá thương Bà
Chẳng quản tuổi già, chẳng nghĩ ta
Dạy dỗ cháu con như nghĩa Chúa
Khuyên răn chòm xóm tợ tình Cha
Thiết tha mong mỏi ngày tươi sáng
Bền bỉ lo toan dạ thắm ra
Lặng lẽ canh dài người vẫn thức
Suy tư cứ mãi miên man mà.
2/4/2017
Nguyễn Thành Sáng
Thương Chị
Canh ba lất phất hạt mưa bay
Thấy chị vùi đầu bận vá may
Vất vả thân cò luôn lặn lội
Lầm than vóc hạc mãi loay hoay
Không cha thuở nhỏ đời đau khổ
Chẳng mẹ thời non kiếp đắng cay
Sớm đã yên bề nhưng phận hẩm
Chồng con trĩu nặng gánh trâu cày.