Các bác nói giải phóng đất nước thì có lẽ ở VN người ta nói thế. Người ở nơi em ở không nói vậy đâu. Mỗi người có một ý kiến nhìn nhận sự việc khác nhau, chính kiến khác nhau. Dẫu sao đi nữa cũng là người Việt, bên này bàn tay là thịt , bên kia cũng là thịt. Không thể nói ai chiến thắng ai trong lòng mỗi người Việt cả. Em chỉ sinh ra một năm trước khi vụ việc kêt thúc, còn ẳm ngứa khi ông bô bị đi người ở VN gọi là học tập cải tạo cho nó sang. Có biết mặt mũi ông là ai đâu, cho đến khi 10 tuối, nhớ lúc đó còn bắn bi với đám bạn xóm , thì hàng xóm gọi về nói "Ba mày về đó" trong tiếm thức lúc đó chỉ nhớ mài mại là ông có râu mép mà mình phải gọi bằng cha. Cũng vì ông mà mình đứt ruột giết con gà nòi mình thương nhất, được mẹ mua cho để chơi, để làm thịt chà bông đi thăm nuôi ông ở trại giam Hàm Tân. Cũng vì ông mà mẹ mình một mình tần tảo nuôi lớn hai anh em bằng cái nghề mà lúc đó những anh giải phóng quân gọi là buôn lậu. Thế buôn lậu nó thế nào, mẹ chỉ đi ra ngoài chợ Tân Bình mua những áo len cũ , bỏ đi về tháo ra và giặt lại cho mới, vì nhà nghèo, không đủ mua cái máy đan len, phải đưa cho người có tiền hơn vì họ thân với các bác giải phóng quân, may lại. Đem ra chợ bán, vì không có giấy xin phép, lê la trước cửa chợ Tân Bình bán lại cho khách vãng lai với vài đồng tiền, chỉ đủ đóng 1 hay 2 lon gạo. Mình nhớ rất rõ vì có lần cùng với mẹ ra chợ, họ đong lon gạo, dùng cái ống nước tròn cũ đã cắt sẵn , gạt sát lên ống sữa ông thọ. Gán cho luôn cái tội buôn lậu và bị giam hết ba ngày, bao nhiêu tiền bán cái áo len cũ hôm đó phải nộp cho "nhà nước" để xung công quỹ mới được thả ra. Nhớ mãi đôi mắt của mẹ nhìn mình qua cánh cửa trại giam khi mình được bà ngoại dẫn đến để gặp mặt. Đê rồi khi ông mà mình gọi bằng ba về , dạy mình bằng những làn roi vọt tướm máu vì kết quả của một người bị giam giữ lâu năm với cái tội Mỹ Ngụy. Những bữa cơm độn bắp mà mẹ mình gắp bắp ăn hết , để con được ăn gạo trắng
Kẻ thắng thì làm vua , kẻ thua thì phải làm giặc, người thắng thì nói sao trả được. Đi học, lớn lên cùng với anh hùng đuốc sống Lê Văn Tám, với những chị Sứ trong Hòn Đất, với Nguyễn Văn Trỗi anh hùng ra hiên ngang ra pháp trường xử bắn.v.v...với nước ta rừng là vàng, biển là bạc....Cho tới khi rời khỏi quê hương để đi tha hương, cầu thực, để được có miếng ăn no bụng,có tấm áo lành để che thân, lúc bấy giờ những gì biết và học nó khác xa lắm....Không bàn về vấn đề chính trị ở đây, nhưng .....nỗi đau của dân tộc vẫn còn mãi...và ai là người thắng cuộc ? Câu hỏi đó chỉ để dành cho mỗi một bản thân từng con người đã trải qua mới có thể trả lời được
Thân