Ðề: Ý ĐẸP, LỜI HAY, CHÂM NGÔN, NGẠN NGỮ...
Tình cờ lang thang trên mạng, thấy có câu chuyện hay, tự sự của một bologger Huỳnh Ngọc Chênh, mình post vào đây cho mọi người tham khảo:
TRÔI THEO KHÔNG GIAN 1
Tôi tự dưng thấy rùng mình và sau đó dường như tôi không còn khớp với người tôi nữa. Tôi như bị trôi ra khỏi người tôi, rồi tôi thấy nhiều người thân ôm tôi, nhưng không phải là tôi, gào tên tôi lên và khóc lóc thảm thiết. Buồn cười chưa, tôi vẫn đây mà, có làm sao đâu mà gào thét.
Có người nói rằng nên đưa gấp tôi đến bệnh viện cấp cứu, rồi họ tất tả mang tôi đi, ủa nhưng sao tôi vẫn còn đây, tất cả biến mất ra khỏi nhà. Họ gấp rút quá nên bỏ quên tôi lại ư? Nhưng tôi vừa thấy họ mang tôi đi kia mà. Mới ồn ào huyên náo đó, ngôi nhà trở nên vắng ngắt, chỉ còn lại mình tôi. Mà sao tôi cứ trôi dần đi, tôi cố gượng lại nhưng không sao gượng được, trong tư thế ngồi tôi cứ chầm chậm trôi dần. Ban đầu tôi không biết rằng tôi đang trôi đi. Nhưng từ hồi bắt đầu rối ren, tôi vẫn còn ngồi trên ghế xa lông thế mà bây giờ khi mọi người đi hết rồi tôi lại thấy mình tự dưng ra khỏi ghế và đang ngồi lờ lững trên không khí giữa phòng khách. Lúc đó tôi hiểu ra tôi đã chết rồi, tôi đã chuyển qua thế giới khác. Hồn tôi đã lìa khỏi xác. Xác tôi đi đâu mất rồi? À người thân đưa nó vào bệnh viện.
Ủa nhưng kìa xác ai giống như xác tôi vẫn còn ngồi ngáp trên ghế xa lông và chung quanh mọi người đang xúm lại. Tôi rướn lại nhìn thì thấy tôi từ phòng ngủ bước ra, tôi rùng mình vì cơn gió lạnh ập vào do phòng khách không đóng cửa sổ. Tôi thấy tôi dường như bị choáng nên ngồi bệt xuống ghế, rồi mọi người xúm tới, rồi tiếng la hét kêu gào, rồi mọi người mang xác tôi đi, bỏ tôi ngồi lại một mình trên ghế xa lông. Ủa dường như mọi chuyện đang lặp lại. Tôi bực quá rướn người nhìn lại thì lại thấy tôi đang nằm đọc sách trong phòng ngủ, rồi bổng dưng đứng dậy bước ra, rồi rùng mình ngồi bệt xuống ghế xa lông, rồi tiếng gào thét…mọi chuyện lặp lại. Tôi hiểu ra rằng tôi đã quay ngược lại quá khứ. Hình như tôi di chuyển được trong thời gian. Biết vậy tôi quay lại ngày hôm qua. Tôi thấy tôi đang ngồi làm việc trong cơ quan, lúc đó hơn bốn giờ chiều, có điện thoại của Vinh rủ tôi đi nhậu. Tôi thấy tôi xếp giấy tờ vào hộc bàn, lấy túi xách bước ra khỏi phòng. Tôi lại thấy tôi chạy xe đến quán nhậu, bạn bè khá đông đủ. Rồi tôi thấy tôi và bạn bè dzô dzô. Tôi thấy tôi về nhà say bí tỉ, lăn quay ra giường ngủ, không biết trời trăng mây gió. Tôi nhìn thấy chính tôi nằm ngủ sao mà xấu xí bẩn thỉu như vậy không biết. Rồi tôi thấy sáng ra, tôi thức dậy. Theo thói quen, tôi cầm cuốn sách để đầu giường lên đọc. Nhưng đầu óc choáng váng không thấy chữ. Tôi thấy tôi vất sách xuống, bước ra khỏi giường. Tôi định đi đâu vậy kìa? À nhớ ra rồi, tôi định đi toa lét. Nhưng mới ra đến phòng khách thì gặp cơn gió lạnh ập vào, tôi choáng người ngồi bệt xuống ghế xa lông…tôi chết.
Tôi hiểu ra rồi, tôi đã chết, mà chết rồi thì tôi có thể đi ngược lại quá khứ để thấy lại những chuyện đã xảy ra, muốn thấy lại bao nhiêu lần cũng được. Vậy tôi đi về tương lai thì sao? Tôi rướn người và bổng dưng thấy vào buổi tối mọi người chở xác tôi từ bênh viện về. Ngôi nhà tôi đông đúc và ồn ào hẳn lên. Mọi người lăng xăng bên xác tôi, lúc đó được đặt nằm giữa nhà, trong khi tôi đang lờ lững trôi ra gần đến cửa ra vào rồi mà không ai để ý. Có người còn đâm sầm vào tôi mà không biết. Rồi tôi thấy qua ngày mai mọi người đưa xác tôi vào quan tài. Tôi tiếp tục đi nhanh về tương lai để nhìn thấy đám ma của mình. Tôi thấy bao nhiêu là bạn bè đến thăm viếng. Rồi tôi thấy quan tài tôi được đưa đi. Ngôi nhà vắng lặng. Tôi muốn chạy theo quan tài của tôi để xem người ta chở xác tôi tới đâu, chôn cất như thế nào nhưng tôi không thể chạy theo được. Tôi thấy mỗi lúc mỗi ít mình cứ trôi dần ra đến cửa mà không thể nào gượng lại được. Mà tôi lại trôi theo một đường thẳng tưng bởi khi ra gần đến cửa ra vào, tôi muốn hướng về phía cửa nhưng không thể nào được, người tôi cứ đi thẳng vào tường, rồi đụng vào tường, rồi xuyên qua tường, rồi ra ngoài hiên. Như vậy là tôi bị trôi dần ra khỏi nhà theo một con đường thẳng về hướng bắc. Tôi biết hướng bắc vì nhà tôi xoay mặt về hướng bắc mà tôi cứ trôi theo hướng về phía trước nhà.
Tôi sợ theo đà nầy tôi sẽ không còn ở trong nhà tôi nữa nên tôi vội vã phóng đến tương lai xem thử vợ con tôi ra sao. Tôi phóng đi thật là xa, dường như đến vài chục năm thì phải. Tôi thấy vợ tôi có chồng lại, hai con tôi đã lớn, đã lập gia đình và chuyển đi ở nơi khác, thỉnh thoảng mới ghé về. Trước hiên nhà tôi chỉ thấy vợ tôi và chồng sau của nàng cùng với một đứa con trai hay đi ra đi vào. Rồi tôi đi lùi lại để thấy lúc con tôi còn nhỏ, sinh sống thế nào sau khi tôi đã mất. Rồi tôi điên cuồng lên khi thấy tối nào thằng bạn thân nhất của tôi vẫn đến an ủi vợ tôi. Rồi tôi thấy tiếp theo đó hắn cưới vợ tôi rồi ở hẳn trong nhà tôi.
Tôi đã trôi ra đến gần cổng ngõ. Và ngay hiện tại tôi vẫn thấy tôi vừa mới chết và xác tôi vừa được đưa từ bệnh viện trở về. Tôi hiểu ra rằng khi chết, linh hồn tôi thoát ra và chịu chi phối bởi một quy luật không thời gian khác với khi tôi còn sống. Tôi được tự do đi lại trong thời gian nhưng bị ràng buộc trôi trong không gian. Khi còn sống tôi được tự do đi lại trong không gian ba chiều, nghĩa là tôi có thể đi ngang, đi dọc, bay lên cao, hạ xuống thấp; nhưng tôi lại bị cưỡng bức trôi trong thời gian theo một chiều nhất định- từ quá khứ đến tương lai- với một tốc độ không thay đổi. Tốc độ trôi bắt buộc của tôi trong thời gian là khi tôi qua một ngày tròn hai mươi tư giờ thì tôi có thể đi bộ được trong không gian một đoạn đường từ thành phố Hồ Chí Minh đến Vũng Tàu. Khi còn sống tôi không thể đi ngược lại quá khứ mà cũng không thể đi nhanh đến tương lai được. Khi chết rồi tôi lại làm được. Tôi tự do di chuyển trong thời gian, tôi về quá khứ, tôi đến tương lai bao xa cũng được. Nhưng với không gian thì từ ba chiều khi còn sống tôi chỉ còn một chiều và một hướng duy nhất khi đã chết: Tôi bị cưỡng bức trôi theo chiều thẳng về hướng bắc với một tốc độ cố định. Chậm hay nhanh thì tôi không có gì để so sánh, nhưng biết rằng qua đến sáng hôm sau, vừa tròn một ngày đêm, khi xác tôi đã được liệm, thì tôi đã trôi ra đến cổng nhà. Từ ghế xa lông phòng khách của nhà tôi ra đến cổng khoảng sáu mét, như vậy cứ một ngày đêm trên dương thế thì linh hồn tôi trôi về hướng bắc được sáu mét. Tôi nói ngày đêm trên dương thế vì với tôi, sau khi chết tôi không còn phải trôi theo thời gian, thời gian như đứng lại đối với tôi và tôi toàn quyền muốn di chuyển trong thời gian theo hướng nào tới đâu tùy ý. Khi tôi trôi ra đến cổng, tôi có thế quay lui lại lúc tôi vừa mới tắt thở trên xa lông, nhưng lúc đó hồn tôi đứng ngoài cổng nhìn vào chứ không còn lại gần bên xác tôi tại ghế xa lông được nữa. Khi người ta di quan đưa tôi đi chôn, tức sau hai ngày trên dương thế, thì tôi đã trôi qua đến bên kia đường rồi. Tôi đứng trên lề đường đối diện nhà tôi, ngậm ngùi nhìn qua nhà mình thấy mọi người đưa quan tài tôi ra xe. Hai con tôi khóc thảm thiết, vợ tôi cũng như vậy. Nhiều người bà con cũng khóc. Tôi mũi lòng quá vội ngược lại quá khứ thật xa, cũng đứng y trên lề đường đối diện nhìn qua nhà, tôi thấy tôi trong một buổi chiều đi làm về, vợ tôi bồng cu Minh ra đón. Hia mẹ con vui mừng hớn hở. Lúc đó cu Minh mới hai tuổi, bé lan chưa sinh ra. Tôi thấy tôi bế con vào lòng rồi đưa nó lên cao và hôn tới tấp vào người nó. Vợ tôi xinh đẹp đi bên cạnh. Một đôi vợ chồng hạnh phúc biết bao.
Rồi tôi bay nhanh thật xa đến tương lai, tôi phải hối hả bởi lẻ lát nữa tôi sẽ trôi vào trong ngôi nhà của người hàng xóm đối diện sẽ không nhìn thấy được gia đình tôi nữa. Tôi ghé vào tương lai năm sau, rồi mười năm sau, rồi bốn mươi năm sau. Tôi thấy vợ tôi chết, lúc đó đã quá già. Thời điểm tôi chết, năm 2009, nàng mới bốn mươi, bốn mươi năm sau nàng đã tám mươi, nàng chết. Tôi thấy hai đứa con tôi cũng xấp xỉ trên năm mươi cùng con cháu tụ về. Tôi thấy con riêng của nàng với chồng sau đang ở đó, nhưng không thấy chồng nàng, có lẻ thằng bạn thân của tôi cũng ngủm củ tỏi từ năm nào rồi. Tôi định quay lui rà lại xem nó chết vào thời điểm nào nhưng chợt nhớ đến ba mẹ tôi, tôi vội quay về quá khứ thật xa để mong gặp lại hai người lúc còn sống. Tôi quay về năm 1980, đó là thời điểm lúc ba mẹ tôi còn sống khỏe mạnh. Đứng bên nầy đường nhìn qua, chẳng thấy ba mẹ tôi đâu cả, chỉ thấy những người lạ hoắc ra vào nhà tôi, mà cũng không phải nhà tôi. Ngôi nhà ấy tồi tàn lụp xụp, không cao ráo khang trang như bây giờ. Tôi chợt nhớ ra, vào năm đó tôi còn sống ở Nha Trang với ba mẹ, tôi chưa cưới vợ, tôi chưa vào thành phố Hồ Chí Minh, tôi chưa mua nhà nầy. Do vậy làm sao tôi nhìn thấy tôi và ba mẹ tôi ở đây được. Năm tôi vào đây là năm 1995, lúc đó ba mẹ tôi đã chết ở Nha Trang rồi. Tôi thầm nghĩ khi nào mình trôi ra đến Nha Trang thì mình mới quay về quá khứ để thăm ba mẹ. Nhưng liệu tôi có trôi về Nha Trang không nhỉ? Chắc là có vì tôi đang trôi theo hướng bắc.
Qua hôm sau thì tôi trôi vào trong nhà người hàng xóm. Gia đình họ đang ăn cơm và họ đang nhắc đến tôi. Hầu hết lời lẻ đều tỏ ra thương xót cho con tôi sớm mồ côi, không ai trách móc gì tôi. Chỉ người vợ thì có lấy tôi ra để nhắc nhở chồng : “ Đó anh liệu mà nhậu cho nhiều rồi đứng tim mà chết như anh Vân, bỏ vợ con lại côi cút” Tôi thấy hối hận thật sự, tim tôi vốn không ổn thế mà tôi vẫn cứ vui với bạn bè mà nhậu tơi tới.
Ở bên trong nhà hàng xóm thì tôi không thể nhìn về nhà tôi được, tôi hết hy vọng gặp lại vợ con dù ở thời điểm nào, vì vợ con tôi thì… Tôi chợt nhớ ra, gia đình tôi đã nhiều lần qua đây thăm chơi. Tôi bay vội về quá khứ và bắt gặp tôi và vợ tôi đang ngồi ăn tiệc nhà mới của gia đình nầy. Lúc đó vợ tôi đã được hai con, không có đứa nào đi theo qua đây, chỉ có hai vợ chồng tôi mà thôi. Vợ tôi rất đẹp, nhiều người ngồi cùng bàn để ý hỏi han nàng. Rồi tôi thấy tôi đi ra ngoài. Một anh chàng ngồi cạnh mở lời ong bướm với vợ tôi ngay, thằng nầy gian thật. Tôi thu tay đấm vào mặt nó nhưng chẳng có tăm hơi gì, tôi là hồn ma mà. Nhưng may quá, vợ tôi lại rất đoan trang, nàng nói chuyện với người khác để tảng lờ anh chàng háo gái nầy.
Tôi rà qua rà lại trong thời gian, thì thỉnh thoảng gặp con tôi qua đây chơi với con hàng xóm. Con bé Nga nhà nầy khá xinh, thằng Lân của tôi lúc đó mới tám tuổi đã có vẻ mê con bé rồi. Tôi chạy vội về tương lai khoảng mười năm, rồi rà đi rà lại thì bắt gặp một thời điểm thằng Lân đã mười bảy tuổi đang ôm hôn con Nga mười sáu tuổi trong phòng khách. Nhà không có ai, hai đứa nó quấn lấy nhau. Con bé có vẻ dạn dĩ và rành rõi hơn thằng con trai tôi.
Tôi lại rà về phía trước để xem mối tình hai đứa nầy như thế nào. Tôi bắt gặp một đám cưới, lúc đó con Nga đã hai mươi bảy tuổi là cô dâu nhưng chú rễ không phải là thằng Lân. Tôi thấy vợ tôi và chồng sau của nàng đi dự đám cưới mà không thấy hai con tôi. Tôi nhớ ra đây là lễ cưới tại nhà, chỉ có bà con và bạn bè thân thiết mới đi dự, còn lại thì thì dự ở nhà hàng. Con tôi nếu được mời thì chúng dự ở nhà hàng nên không có ở đây.
Rồi tôi tiếp tục trôi đi về hướng Bắc. Theo quán tính lúc còn sống, tôi cứ tưởng mình sẽ trôi dần về Biên Hòa, Long Khánh rồi ra Phan Thiết, Phan Rang và qua Nha Trang quê tôi như kiểu tôi vẫn thường đi ô tô về quê hoặc ra miền Bắc. Nhưng trôi theo một con đường thẳng duy nhất về hướng Bắc, linh hồn tôi lại không đi ngang qua các địa điểm đó. Tôi phát hiện ra điều nầy khi bổng dưng vài ngày sau tôi thấy mình đang ở Bình Dương. Tôi đi ngang qua các huyện Thuận An, Tân Uyên, Phú Giáo rồi tôi trôi vào Tỉnh Bình Phước, qua các huyện Chơn Thành, Bình Long, Lộc Ninh và cuối cùng vào đất Kampuchia. Như vậy là linh hồn tôi bị cưỡng bức trôi theo một kinh tuyến nhất định về hướng bắc. Tôi cố moi lại ký ức để nhớ xem nhà tôi nằm trên kinh tuyến nào, vì tôi chết ngay trên kinh tuyến nào thì tôi sẽ trôi mãi theo kinh tuyến đó. À tôi nhớ ra rồi, trước lúc tôi chết chừng hai tuần lể, tôi và con trai tôi vào Google earth và tôi đã chỉ cho con tôi thấy nhà tôi ở trên kinh tuyến 106 độ cộng thêm chừng trên dưới 40 phút. Như vậy là tôi trôi theo đường thẳng trên kinh tuyến 106độ 40 phút chi đó. Rất tiếc hồi đó tôi lại không xác định kinh tuyến ấy về hướng bắc sẽ đi qua những địa phương nào, chứ không bây giờ tôi sẽ đoán trước được những nơi tôi sẽ trôi qua. Nếu các bạn còn sống mà đọc được những lời nầy của tôi thì nên đi mua ngay một bản đồ Việt Nam và một bản đồ thế giới rồi lấy cây thước kẻ một đường thẳng đứng từ nhà bạn thì sẽ xác định được sau khi chết linh hồn bạn sẽ trôi qua những nơi nào. Điều này rất có lợi vì biết trước được điều đó, khi còn sống bạn nên đưa gia đình mình hoặc bạn bè thân thích thường xuyên đi du lịch ở những điểm đó để sau nầy chết đi bạn sẽ gặp lại gia đình mình trên đường trôi đi.
Như tôi hiện nay ở Bình Dương và Bình Phước thì không có cơ hội gặp được người thân và gặp lại chính tôi ở đây. Vì lúc còn sống tôi cũng như gia đình chưa hề đặt chân đến vùng này. Thù Dầu Một, Đồng Xoài là hai tỉnh lỵ của Bình Dương và Bình Phước thì tôi có ghé đến nhiều lần, nhưng các huyện mà tôi kể qua thì tôi hầu như chưa đến.
Tôi chợt nhớ đến phim Hồn Ma của Holywood một thời vang tiếng, đó là phim làm về ma mà tôi cho là hay nhất trong các phim tôi đã được xem. Bây giờ chết đi thành ma tôi mới thấy rằng nó rất buồn cười. Ma không thể nào tự do đi lại khắp nơi để báo thù như trong phim đó cả. Khi chết đi linh hồn bạn bị ràng buộc vào trong không gian cũng giống như khi còn sống thể xác bạn bị ràng buộc vào trong thời gian. Lúc còn sống không ai có thể tự do chạy tới chạy lui từ quá khứ về tương lai như tôi bây giờ. Tương tự như vậy khi chết đi không ai có thể chạy tới chạy lui trong không gian được. Bây giờ tôi đang ở trên biên giới Kampuchia, muốn quay trở về nhà để nhìn thấy mặt vợ con cũng không thể nào được. Nhưng ngay ở tại đây tôi có thể lui về quá khứ vào thời điểm năm 1979 để xem chiến tranh biên giới Tây Nam xãy ra ác liệt như thế nào. Sau đó tôi bay về tương lai chừng một trăm năm, tức vào năm 2109, thì thấy được nhiều chuyện thú vị giữa Việt Nam và kampuchia nhưng tôi không nói cho các bạn biết đâu, tuyệt vời lắm, nhưng các bạn cứ chết đi rồi hẳn biết.
Ở kinh tuyến 106 độ 40 phút, tôi lần lượt trôi qua tỉnh Stungtreng của Kampuchia và Pắc xế của Lào. Tôi biết được điều đó mặc dầu khi còn sống tôi chưa hề qua đây là nhờ tôi chịu khó lùng xục, tôi chịu khó chạy tới chạy lui trong thời gian để nhìn xem các bảng hiệu trên đường phố, trên các cơ quan và thỉnh thoảng có bảng hiệu ghi bằng chữ Latinh nên tôi biết được địa danh mình đi qua.
Như vậy là tôi không đi qua được Nha Trang quê hương tôi để về quá khứ gặp lại ba mẹ tôi và gặp lại chính tôi hồi còn bé, tiếc thật. Bây giờ tôi nhớ ra, nước Việt Nam có hình chữ S nên phình ra ở đoạn giữa miền trung bắt đầu từ Huế vào đến Phan rang. Từ Bình Thuận vào đến Cà Mau thì vòng lại vào trong.
Tôi ra khỏi Lào và trôi trở lại Việt Nam ở tỉnh Quảng Trị. Tôi nhanh chóng xác định tôi đang vào địa phận của huyện Hương Hóa nhờ vào các cột mốc cây số, các bảng hiệu trên các hàng quán và các cơ quan nhà nước mà tôi trôi qua. Rất tiếc là tôi trôi về phía tây Khe Sanh một đoạn khá xa nên không lui về năm 1972 để xem quân Mỹ bị bao vây ở Khe Sanh khốn khổ như thế nào. Tuy nhiên ở thời điểm đó tuy không trôi sát vào Khe Sanh tôi vẫn cảm nhận ra không khí chiến tranh tàn khốc và ác liệt. Tôi thấy hàng đoàn quân Giải Phóng lẫn lút hành quân trong rừng để tiến vào Khe Sanh và tôi thấy bom đạn Mỹ rải thảm ngay trên đầu tôi. Lửa cháy ngập trời. Tôi kinh hoảng phóng về tương lai để tránh.
Rồi tôi trôi qua huyện Lệ Thủy, Bố Trạch của Quảng Bình và kỳ diệu thay, tôi đi ngang qua cửa sông Gianh nổi tiếng trước khi ra biển Đông. Tại cửa Sông Gianh tôi rà về quá khứ thời Trịnh Nguyễn phân tranh để xem những trận đánh khốc liệt diễn ra ở khu vực nầy. Tuy nhiên tôi không được chứng kiến gì nhiều vì nơi tôi trôi qua nằm ngay cửa biển mà chiến tranh thời đó lại xảy ra hầu hết trên đất liền ở hai bên bờ sông Gianh.
Trên đường trôi đi thỉnh thoảng tôi gặp một vài hồn ma vừa mới thoát ra khỏi xác, đa số họ khóc lóc thảm thiết, ra sức níu vào cái xác của mình khi biết bị trôi đi. Người thân của họ cũng ôm xác họ khóc lóc thảm thiết. Cũng có người thanh thản ra đi, đó là những người già, họ đã chuẩn bị cho ngày ra đi nầy rồi nên không bị xốc lắm. Ở vùng Quảng Trị tôi gặp một vài hồn ma là lính Mỹ trẻ măng và cũng không ít hồn ma là anh bộ đội, là chị Thanh Niên xung phong thời chống Mỹ, họ chết đã lâu rồi nhưng không hiểu vì sao họ vẫn còn trôi theo kinh tuyến của tôi?
Tôi vào Vịnh bắc bộ và quay ngay về thời chiến tranh chống Mỹ. Tôi rà đến thời điểm đầu tháng 8 năm 1964 là thời điểm xảy ra sự kiện vịnh Bắc bộ là sự kiện mà người Mỹ ngụy tạo ra để lấy cớ tấn công miền Bắc qua chiến dịch Mũi Tên Xuyên, chiến dịch mở đầu cuộc chiến tranh phá hoại chín năm bằng không quân và hải quân quy mô lớn của Mỹ vào miền Bắc Việt Nam. Dĩ nhiên tôi không trôi ngang qua địa điểm xảy ra sự kiện tàu khu trục USS Maddox và USS Turner joy để kiểm chứng sự việc, mà thật ra cũng không cần kiểm chứng vì chính Johnson cũng đã thừa nhận sự kiện hai tàu đó bị tấn công là không đúng sự thật. Tuy nhiên tôi quần đi quần lại ở khu vực đó suốt trong chín năm từ 1964 đến 1973 để chứng kiến trọn vẹn sự ác liệt của bom đạn Mỹ trút xuống Miền Bắc thời đó như thế nào.
Tôi tiếp cận lại đất liền ngay ở quận Đồ Sơn của thành phố Hải Phòng rồi tôi trôi qua quận Dương Kinh, Hải An, Thủy Nguyên và đến bên bờ sông Bạch Đằng lừng lẫy ở khu vực Gia Đức của Huyện Thủy Nguyên. Trên sông Bạch Đằng có đến ba trận đánh lừng lẫy của quân Việt chống lại bọn xâm lược phương Bắc. Đó là các trận Bạch Đằng năm 938 của Ngô Quyền chống quân Nam Hán, trận Bạch Đằng năm 981 của Thập Đạo tướng quân Lê Hoàn chống quân Tống và trận Bạch Đằng năm 1288 của Trần Hưng Đạo chống quân Nguyên. Cả ba trận hải quân Việt đều đánh cho hải quân giặc thua tan tác, quân lính thì lớp đầu hàng lớp bị tiêu diệt, còn tướng lĩnh thì kẻ bị giết như Lưu Hoằng Tháo, Hầu Nhân Bảo,Phàn Tiếp hoặc bị bắt sống như Ô Mã Nhi, Tích Lệ Cơ.
Tôi may mắn trôi ngay đến đoạn sông là nơi cắm bãi cọc để bẫy quân Tàu trong cả hai trận Bạch Đằng năm 938 và năm 1288. Tôi lui về đúng hai thời điểm đó và chứng kiến sự sụp đổ thảm bại của quân Tàu trước sự mưu trí và anh dũng của quân ta ở cả hai thời kỳ. Tôi không ưa thích chiến tranh, nhưng vì lòng tò mò lịch sử nên tôi phải quay lại xem. Tuy nhiên được sống trong không khí oai hùng của lịch sử nước nhà tôi có cơ sở tin rằng khó một ai có thể xâm lược được Việt Nam trong tương lai. Khi nghĩ vậy, tôi vội chạy vù về tương lai đến mấy trăm năm để kiềm chứng và thấy rằng trong suốt chiều dài lịch sử ở tương lai có một nước Việt Nam đủ hùng mạnh để bảo đảm cho nền hòa bình vững chắc ở khu vực Đông Nam Á và trên toàn bộ Biển Đông.
Ở Hải Phòng tôi chợt nhớ lại một mối tình ngoài luồng của mình. Mối tình thoáng qua nầy được tôi chôn chặt vì cảm thấy có lỗi với vợ con, nhưng bây giờ chết rồi thì nhắc lại cũng không sao. Thật ra tôi cũng quên rồi. Nhưng do rà đi rà lại quá khứ khi trôi đến Hải Phòng nên tôi bất ngờ gặp lại nàng và tôi đang dung dăng dung dẻ đi trên đường phố. Năm ấy tôi có dịp ra công tác ở Hà Nội một tháng, tôi tình cờ quen nàng qua công việc, rồi dần dần tình cảm phát sinh giữa tôi và nàng. Chồng nàng đang ở Liên xô và nghe nói đã có bồ nhí, nàng rất buồn cũng cần một người đàn ông tâm sự. Tôi xa vợ hơn nửa tháng cũng đang rất cô đơn và hơn nữa cũng mong quen với một cô Hà Thành để tâm tình cho vui. Thế là chúng tôi gặp nhau. Lúc đầu cũng chỉ rủ nhau đi ăn cơm trưa, đi uống cà phê buổi tối. Sau đó thì tình cảm và ham muốn phát sinh. Chúng tôi quấn lấy nhau. Rồi có một lần nàng đưa tôi đi Hải Phòng để chơi cho biết. Lần đầu tiên đến Hải Phòng, nên hai ngày ở đó tôi bảo nàng đưa tôi đi khắp nơi. Nhờ vậy khi rà về quá khứ tôi tình cờ gặp lại chính tôi và nàng trên một đoạn đường phố. Cuộc gặp gỡ quá ngắn, vì đôi tình nhân thì đi dọc theo đường phố về hướng nam còn tôi lại trôi chéo chéo theo đường phố về hướng Bắc do vậy mà chúng tôi lướt qua nhau. Nếu tôi trôi theo kinh tuyến qua Hà Nội thì có lẻ tôi sẽ gặp đôi tình nhân nầy ở khắp mọi nơi. Nhưng thôi chuyện gì qua cho nó qua vì hồi ấy tôi với nàng chỉ tao ngộ trong vòng nửa tháng sau đó tôi về lại miền Nam và cả hai vì trách nhiệm với gia đình của mỗi bên nên chấm dứt.
Sau đó tôi trôi qua Lạng Sơn và đến biên giới phía Bắc của tổ quốc. Nơi đây bao nhiêu sự kiện lịch sử xảy ra, cũng toàn là chuyện chiến tranh chống ngoại xâm trong đó có cuộc chiến đẫm máu mới đây nhất làm chết mỗi bên trên vài vạn người… Tôi rà lại đầu năm 1979 thấy được nhiều chuyện đáng nói, nhiều bài học được rút ra cho kẻ muốn đi dạy học thiên hạ, nhưng mà thôi, cái gì đã qua cho nó qua, người sống hai bên đang hướng về tương lai chỉ có kẻ chết như tôi mới xục vào cái quá khứ hôi tanh và buồn thảm đó.
Tôi trôi vào Trung quốc ở khu vực Bằng Tường thuộc tỉnh Quảng Tây, rồi khi đi xuyên qua đất nước vĩ đại nầy có vài lần tôi rà về quá khứ để rồi thấy xót thương cho dân tộc Hán trước những ách đô hộ tàn bạo của hết người Kim đến người Mông, hết Mãn Thanh đến các nước phương Tây rồi đến người Nhật, và buồn đau hơn người Nhật chưa phải là cuối cùng.
Lúc còn sống tôi có vài lần đến Bắc Kinh nhưng tôi nhớ ra thành phố nầy không cùng kinh tuyến với Thành phố Hồ Chí Minh nên tôi không có cơ hội gặp lại tôi ở Trung Quốc.
Tôi vào Siberi lạnh giá rồi trôi dần đến bắc cực. Tại đây tôi bất ngờ gặp hồn ma đồng hành, đó là một cô gái trẻ đẹp người Việt Nam. Trên đường trôi đi về phương Bắc tôi cũng gặp nhiều hồn ma trôi chung quanh tôi nhưng phần lớn họ là người nước ngoài nên tôi không giao tiếp gì được, bên cạnh đó mỗi người có mỗi tâm trạng, mỗi quá khứ riêng để lui về nên chẳng ai chú ý đến ai.
Tại sao tôi gặp được cô gái Việt Nam? Sau nầy tôi biết rằng, để gặp nhau được hai hồn ma phải chết cùng một pha trên cùng một địa điểm. Nếu chết trên cùng một địa điểm mà ở các thời điểm khác nhau thì các hồn ma cũng không gặp được nhau, ví dụ sau khi tôi chết một vài ngày thì vợ tôi cũng qua đời ngay trên ghế xa lông tôi đã ngồi chết, linh hồn tôi và vợ tôi cũng không thể gặp nhau vì lúc đó tôi đã trôi đi một đoạn khá xa về phương Bắc rồi, và tương tự nếu chết cùng một thời điểm mà ở các địa điểm cách xa nhau thì cũng không gặp nhau được. Nhưng làm sao tôi lại gặp được lính Mỹ cũng như bộ đội và thanh niên Xung Phong hy sinh thời đánh Mỹ ở những năm bảy mươi của thế kỷ trước? Sau nầy tôi biết đó là do tôi chết cùng pha với họ, nghĩa là họ đã chết lâu rồi nhưng trên cùng kinh tuyến với tôi, sau đó họ cứ trôi vòng quanh trái đất- trôi thẳng theo một kinh tuyến có nghĩa là trôi vòng quanh trái đất- khi họ trôi tới ngay nhà tôi thì vừa lúc tôi lìa khỏi xác, thế là tôi và họ gặp nhau. Đó gọi là chết cùng pha. Những người đó và tôi sẽ đồng hành với nhau mãi mãi nếu như không có những thay đổi mà sắp tới đây tôi sẽ biết. Nhưng tại sao khi vừa mới chết tôi không thấy những người nầy mà sau nầy mới thấy? Dễ hiểu thôi, hoặc lúc đó tôi vừa mới chết nên còn bối rối và lo quan sát xác mình cũng như người thân còn trên dương thế nên không để ý đến họ, hoặc do họ không muốn tiếp xúc với người mới chết còn lớ ngớ hoặc khóc lóc thảm thiết nên họ vội di chuyển đi nơi khác trong thời gian để tránh mặt. Trường hợp cô gái trẻ đẹp mà tôi gặp khi trôi gần đến Bắc cực là một ví dụ. Khi tôi vừa thoát ra khỏi xác thì cũng đúng ngay lúc cô vừa trôi đến ngay chỗ ghế xa lông nhà tôi. Hồn tôi thoát ra lồng ngay vào hồn của cô. Điều này làm cô bực mình không chịu nổi, cô phóng vù về quá khứ để tránh tôi. Trên đường trôi đi từ nhà tôi đến gần Bắc cực, tôi và cô không hề gặp nhau vì mỗi người di chuyển về những thời điểm khác nhau. Bây giờ chúng tôi duờng như bị dồn vào cùng một thời điểm vì ngoài hồn cô lồng hẳn vào hồn tôi, tôi còn thấy chung quanh tôi lúc nhúc rất nhiều hồn khác.
- Vì sao chật chội như thế này? Tôi hỏi bâng quơ.
- Gần đến đỉnh Bắc cực, mọi kinh tuyến đều gặp nhau ở hai đầu cực trái đất. Cô gái trả lời.
- Nghĩa là tất cả các hồn ma trên thế giới đều trôi về đây?
- Đúng rồi. Mọi con đường đều dẫn đến hai cực đối với các hồn ma. Cô gái trả lời.
- Rồi sao nữa?
- Nếu ai có tội thì bị hút vào lòng trái đất qua một cái lỗ ở ngay đỉnh bắc cực.
- Là xuống địa ngục đấy à?
- Tôi chưa xuống đó nên không biết dưới ấy là cái gì.
- Thế còn người vô tội?
- Thì vượt qua Bắc cực để qua bên kia bán cầu rồi tiếp tục trôi xuống phía nam.
- Rồi lại đến Nam cực?
- Chưa, phải qua đường xích đạo - Cô gái trả lời- Đến đường xích đạo, với người vô tội thì có thể bay luôn ra ngoài vũ trụ nếu như mình muốn.
- Thế là được siêu thoát để lên thiên đàng hoặc nhập Niết bàn gì đó phải không? Tôi tò mò hỏi.
- Tôi cũng chưa biết vì chưa bay ra đó.
- Cô đã nhiều lần vượt qua được Bắc cực và Nam cực?
- Dĩ nhiên. Tôi là người lương thiện.
- Thế tại sao cô không bay ra ngoài vũ trụ?
- Tôi còn nặng nợ trần gian. Tôi bất ngờ bị tai nạn chết khi tình yêu của tôi với chàng đang phơi phới. Chàng vẫn còn sống đó qua hai muơi năm rồi vẫn còn nghĩ đến tôi, vẫn mong chờ tôi quay lại.
- À, cứ mỗi lần cô trôi vòng quanh trái đất một vòng là cô lại gặp được người yêu một lần. Thế cô chết ở đâu?
- Tôi chết ở quê tôi là huyện Bình Đại, tỉnh Bến Tre vào năm 1979.
- Nơi đó cùng kinh tuyến với nhà tôi ở Thành phố Hồ Chí Minh nên hai đứa mình gặp nhau.
- Tôi với anh trôi trên cùng một tọa độ không gian nhưng thời gian cách nhau hai mươi năm nên cũng khó gặp nhau. Tuy nhiên hiện nay tôi đang về thời điểm 2009 nên tôi mới chồng lên anh như thế này.
- Tại sao cô không đến thời điểm khác để khỏi chồng lên tôi?
- Đến gần bắc cực rồi chật chội lắm, chồng lên anh còn hơn chồng lên mấy kẻ ghê tởm khác.
Cô gái là người đã chết lâu rồi, quay nhiều vòng quanh trái đất rồi nên có rất nhiều kinh nghiệm. Tôi hỏi cô về cái lỗ ở Bắc cực và Nam cực.
- Ai là kẻ phán xét ta có tội hay vô tội để đưa vào lỗ ở hai đầu cực?
- Không ai cả. Những kẻ có tội là những kẻ kiết người, hiếp dâm, cướp của, vu oan gây hậu quả nghiêm trọng…Những kẻ cố tình gây tội ác là vì một động cơ nào đó như ham lợi, ham quyền, ham dục… Khi đi ngang qua lỗ ở hai cực nhìn vào sẽ thấy tất cả những điều quyến rũ đó, thế là tự dưng họ bị thu hút vào. Nếu anh là người sống luơng thiện trên trần gian thì hồn anh thanh thản không bị những thứ đó cuốn hút, anh vượt qua dễ dàng để trôi về đường xích đạo. Tại đây nếu anh không còn gì quyến luyến ở trần thế nữa thì anh có thể bay vào vũ trụ. Nếu còn quyến luyến thì cứ tiếp tục bám lại để trôi vòng quanh trái đất. Trôi hoài như tôi thế này cũng chán lắm, nếu như không phải vì anh ấy thì tôi cũng bay đi siêu thoát cho rồi.
Tôi chợt nghĩ lại, không biết khi còn sống tôi đã gây ra tội ác gì không? Không, tôi chưa hề giết người, cuớp của hoặc vu oan giá họa cho ai. Nhưng…
- Ngoại tình có là tội không cô? Tôi hỏi vì nhớ lại chuyện tình ngoài luồng của tôi với cô gái Hà Thành.
- Nếu không gây ra hậu quả gì nghiêm trọng thì không sao.
- Thế nào là gây ra hậu quả nghiêm trọng?
- Ví dụ chuyện ngoại tình của anh không gây ra ly tán cho gia đình anh cũng như gây ra ly tán cho gia đình người khác.
Tôi thở phào nhẹ nhỏm:
- Thế thì tôi cũng chưa gây ra tội.
- Như vậy thì anh sẽ không bị những cám dỗ ở lỗ Bắc cực hút vào. Mà kìa chúng ta đang trôi đến ngay lỗ Bắc cực rồi, anh nhìn vào thấy gì không?
Tôi nhìn thấy một đường hầm rộng và sâu hun hút, trong đó vàng bạc châu báu lấp lánh khắp nơi, bàn tiệc sang trọng bày ra mà vây quanh là các vương tôn công tử quyền uy và các giai nhân nhan sắc lộng lẫy, rượu đổ thành suối, trai khỏe, gái đẹp lỏa lồ làm tình khắp mọi nơi… thật là một cảnh ăn chơi trác táng đầy hấp dẫn. Nhiều người đổ xô chui vào đường hầm. Tôi chợt thấy một cô gái đẹp mê hồn như hồ ly tiên lại có khuôn mặt giống hệt người tình Hà Thành của tôi, đứng trong tư thế cực kỳ khêu gợi dang tay vẫy gọi tôi vào. Suýt nữa thì tôi lách vào, nhưng may quá đến phút cuối tôi bổng thấy đó là ảo ảnh không có thực, tôi gượng lại và lướt luôn qua khỏi lỗ hút Bắc cực. Tôi trôi qua phía bên kia địa cầu theo kinh tuyến tây cũng 106 độ 40 phút. Nhưng bây giờ theo hướng từ bắc xuống nam. Tôi sẽ qua Canada và vào nước Mỹ. Cô gái chúc mừng tôi:
- Chúc mừng anh là người lương thiện.
- Cám ơn suýt chút nữa thì tôi cũng đã phạm tội.
Chung quanh tôi đã vắng bớt người. Có vài anh lính Mỹ trẻ tuổi nhảy cởn lên sung sướng:
- Sắp về lại nước Mỹ rồi.
Cô gái giãi thích:
- Họ là lính Mỹ vừa qua Việt Nam chưa kịp gây tội ác đã bị chết trận. Họ chết cùng lúc và cùng chỗ nên luôn trôi chung với nhau. Họ đã quay mấy chục vòng quanh trái đất rồi nhưng chưa chịu siêu thoát vì thấy còn vui quá.
- Chết cùng lúc với nhau cũng vui đấy chứ. Tôi nói.
- Anh dự định thế nào? Tôi nói đoạn đường sắp tới cho anh nghe để mà tính trước. Chúng ta sẽ qua Canada, Mỹ, Mêhicô rồi ra Thái Bình Dương. Sau đó chúng ta sẽ vượt qua đường xích đạo trên biển. Tại đây anh có thể được siêu thoát nếu như anh không muốn trôi nữa. Nếu đi tiếp anh sẽ đến Nam cực rồi vượt qua lỗ hút để về bán cầu bên kia. Anh sẽ trôi qua Indonesia, vượt qua đường xích đạo rồi băng qua Mã Lai để về lại Việt Nam.
- Có lẻ tôi phải trôi vài vòng để về thăm lại gia đình. Hơn nữa thế giới vẫn còn nhiều chỗ tôi chưa khám phá hết lịch sử. Chết cũng vui đấy chứ.
Đúng là với tôi chết vui thật. nếu không chết thì làm sao tôi biết được nước Mỹ, nước Mêhicô thời xa xưa, làm sao tôi trải qua những trang oai hùng của đất nước tôi, làm sao tôi biết được vài trăm năm nữa đất nước tôi và thế giới nầy sẽ ra sao. Tôi biết hết nhưng không tiện nói lại đâu, thiên cơ bất khả lậu. Muốn biết các bạn cứ chết đi.
Bài phóng sự của tôi đến đây xin tạm ngừng. Hẹn gặp lại các bạn ở dịp khác.
4.7.2009