hoahongden12
Active Member
Chương này để ăn mừng truyện đạt 400 lượt like, cảm ơn các bạn đã ủng hộ cho truyện ạ. ^^
============
“Giữa hai đứa xảy ra tranh cãi?”
“Bọn em vẫn luôn như thế.”
“Vẫn luôn như thế? Ý em là bọn em vẫn chưa thật sự trở mặt với nhau?”
Lục Tiểu Đường căn cứ vào lời khai của Trần Mộng Dao để thử tưởng tượng ra tình cảnh ở thư viện tối hôm đó. Cô cảm giác được Thôi Bác vẫn cố gắng muốn biến Trần Mộng Dao thành đồ vật của riêng mình, mà Trần Mộng Dao cuối cùng cũng đã nhìn ra bạn trai mình là loại người tệ hại đến mức nào. Tối hôm đó có lẽ Thôi Bác tìm đến để nối lại tình xưa với cô, nhưng bị cô từ chối.
Sau đó thì sao?
Lẽ nào ngoài Thôi Bác ra, ở đó còn có một người khác?
“Em cãi nhau với hắn rồi rời khỏi thư viện à? Sau đó thì sao?”
“Có một người đàn ông.” Giọng cô gái bắt đầu trở nên run rẩy. “Hắn ẩn nấp trên đường em trở về ký túc xá.”
“Lúc đó em đi con đường nào?”
“Con đường lát sỏi ở phía đông.”
“Con đường bên hông khu dân cư phải không?”
Cô gái lắc đầu. “Con đường bên hông sân tennis.”
Lục Tiểu Đường im lặng chờ cô gái nói tiếp.
“Con đường đó đi ngang toà lầu xây bằng gạch bị bỏ hoang. Lúc em đi đến đó bỗng thấy một người bước ra từ trong toà lầu, em vốn rất sợ hãi, nhưng em thấy hắn kẹp mấy quyển sách dưới cánh tay nên cho rằng hắn cũng là sinh viên hoặc giảng viên trong trường. Nhưng mà… nhưng mà, khi đi đến gần em, hắn đột nhiên ném hết sách rồi nhào tới…”
Cô gái nói không nên lời, miệng cô há ra thở dốc.
“Em có nhìn thấy mặt hắn không?”
Cô gái im lặng trong giây lát rồi đáp: “Quanh đó không có đèn đường, trời rất tối. Em không nhớ ra được gương mặt hắn. Hắn cầm một thứ gì đó sắc như kim tiêm đâm vào người em.”
Lục Tiểu Đường khẽ nhíu mày. “Giống như kim tiêm trên ống chích?”
“Em không nhìn thấy. Có lẽ là nó.”
“Hắn đâm vào đâu?”
Tay cô gái đặt lên mông bên trái.
“Hắn tấn công em từ phía sau?”
“Em chạy về phía trước vài bước thì bị hắn đuổi kịp…”
“Hắn ôm lấy em từ phía sau,” Lục Tiểu Đường thuận theo lời kể của cô gái mà suy đoán. “Em cảm giác được kim tiêm đâm vào người, sau đó hắn tóm lấy em…”
Cô gái gật đầu.
“Hắn đưa em đi đâu? Vào một chiếc xe con à?”
“Em không nhớ được.” Trần Mộng Dao nói. “Điều tiếp theo em còn nhớ là một căn phòng tối om.”
Hai tay cô gái bưng lấy mặt oà khóc. Thân thể yếu ớt của cô không ngừng run rẩy.
Lục Tiểu Đường ôm lấy bả vai cô gái, đau lòng nói. “Chị biết rồi. Bây giờ em đã được an toàn. Nếu em không muốn kể thì đừng kể nữa. Tuỳ em quyết định.”
Gian phòng khôi phục lại sự im ắng vốn có, chỉ còn nghe được tiếng nức nở khe khẽ của cô gái.
Thật lâu sau đó cô gái mới lần nữa nói chuyện, giọng cô thấp đến mức Lục Tiểu Đường phải khó khăn lắm mới nghe ra.
“Hắn cưỡng hiếp em.”
Lục Tiểu Đường cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn lại trong họng mình.
Cho dù đã biết trước điều này, nhưng khi nghe được chính miệng cô gái nói ra, trong lồng ngực cô vẫn cảm thấy nhức nhối từng cơn.
Cô quay đầu lại nhìn, Võ Bưu không biết đã rời đi từ lúc nào.
Những chuyện này chỉ thích hợp để phụ nữ nói cho nhau nghe.
“Sau đó thì sao?” Lục Tiểu Đường hỏi.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa như để vững tin Võ Bưu không còn đứng ở đó.
“Ông ấy đã đi rồi.” Lục Tiểu Đường nói. “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta. Dao Dao, chỉ có chị và em thôi. Em đừng gấp gáp, chúng ta có thể từ từ nói về việc này. Khi nào em cảm thấy sẵn sàng để kể cho chị nghe thì hãy nói nhé.”
Cô gái do dự một lúc.
Lục Tiểu Đường lại nói tiếp. “Bọn chị chỉ muốn sớm có được đầu mối để truy bắt tên hung thủ mà thôi, nếu không sẽ lại có thêm những cô gái khác bị hắn làm hại. Em hiểu ý chị mà.”
Cô gái nghe thấy lời Lục Tiểu Đường nói lại oà khóc lên.
Lục Tiểu Đường ôm cô thật chặt để cô dựa vào người mình.
Trần Mộng Dao thút thít nói: “Em không muốn những cô gái khác cũng gặp phải chuyện này đâu.”
“Chị cũng vậy.” Lục Tiểu Đường vỗ về. “Cho nên chị cần phải biết được hắn đã làm những gì với em.” Cô ngừng lại một chút. “Trong vài ngày bị giam giữ, em có từng nhìn thấy mặt hắn không?”
“Không có.” Cô gái đáp.
Gương mặt Lục Tiểu Đường lộ ra vẻ hoang mang.
“Ý em là, thật ra em có thấy, nhưng em không thể mô tả lại được. Căn phòng đó vô cùng tối, em không biết nó rộng bao nhiêu, đến một chút ánh sáng em cũng không nhìn thấy.”
“Dựa vào trực giác, em cảm thấy nơi đó giống với chỗ nào?”
“Em không biết nữa, chỉ là… hình như nó có một mùi rất gay mũi.”
“Là mùi gì?”
“Em không nói chắc được. Cái mùi đó… cũng từa tựa như nơi này.”
“Cái gì? Ở bệnh viện sao?” Lục Tiểu Đường thất kinh.
“Em không biết. Cũng không hoàn toàn y hệt, chỉ là giống như vậy.”
Cô gái vòng hai tay ôm lấy mình, cố ngăn cơ thể ngừng run rẩy.
Tựa như mùi hương tanh tưởi âm hàn đó đang toát ra từ dưới gầm giường cô rồi lan toả dần trong không khí.
Như một sợi dây thừng trong suốt đang quấn quanh người cô từng vòng từng vòng một.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại
============
“Giữa hai đứa xảy ra tranh cãi?”
“Bọn em vẫn luôn như thế.”
“Vẫn luôn như thế? Ý em là bọn em vẫn chưa thật sự trở mặt với nhau?”
Lục Tiểu Đường căn cứ vào lời khai của Trần Mộng Dao để thử tưởng tượng ra tình cảnh ở thư viện tối hôm đó. Cô cảm giác được Thôi Bác vẫn cố gắng muốn biến Trần Mộng Dao thành đồ vật của riêng mình, mà Trần Mộng Dao cuối cùng cũng đã nhìn ra bạn trai mình là loại người tệ hại đến mức nào. Tối hôm đó có lẽ Thôi Bác tìm đến để nối lại tình xưa với cô, nhưng bị cô từ chối.
Sau đó thì sao?
Lẽ nào ngoài Thôi Bác ra, ở đó còn có một người khác?
“Em cãi nhau với hắn rồi rời khỏi thư viện à? Sau đó thì sao?”
“Có một người đàn ông.” Giọng cô gái bắt đầu trở nên run rẩy. “Hắn ẩn nấp trên đường em trở về ký túc xá.”
“Lúc đó em đi con đường nào?”
“Con đường lát sỏi ở phía đông.”
“Con đường bên hông khu dân cư phải không?”
Cô gái lắc đầu. “Con đường bên hông sân tennis.”
Lục Tiểu Đường im lặng chờ cô gái nói tiếp.
“Con đường đó đi ngang toà lầu xây bằng gạch bị bỏ hoang. Lúc em đi đến đó bỗng thấy một người bước ra từ trong toà lầu, em vốn rất sợ hãi, nhưng em thấy hắn kẹp mấy quyển sách dưới cánh tay nên cho rằng hắn cũng là sinh viên hoặc giảng viên trong trường. Nhưng mà… nhưng mà, khi đi đến gần em, hắn đột nhiên ném hết sách rồi nhào tới…”
Cô gái nói không nên lời, miệng cô há ra thở dốc.
“Em có nhìn thấy mặt hắn không?”
Cô gái im lặng trong giây lát rồi đáp: “Quanh đó không có đèn đường, trời rất tối. Em không nhớ ra được gương mặt hắn. Hắn cầm một thứ gì đó sắc như kim tiêm đâm vào người em.”
Lục Tiểu Đường khẽ nhíu mày. “Giống như kim tiêm trên ống chích?”
“Em không nhìn thấy. Có lẽ là nó.”
“Hắn đâm vào đâu?”
Tay cô gái đặt lên mông bên trái.
“Hắn tấn công em từ phía sau?”
“Em chạy về phía trước vài bước thì bị hắn đuổi kịp…”
“Hắn ôm lấy em từ phía sau,” Lục Tiểu Đường thuận theo lời kể của cô gái mà suy đoán. “Em cảm giác được kim tiêm đâm vào người, sau đó hắn tóm lấy em…”
Cô gái gật đầu.
“Hắn đưa em đi đâu? Vào một chiếc xe con à?”
“Em không nhớ được.” Trần Mộng Dao nói. “Điều tiếp theo em còn nhớ là một căn phòng tối om.”
Hai tay cô gái bưng lấy mặt oà khóc. Thân thể yếu ớt của cô không ngừng run rẩy.
Lục Tiểu Đường ôm lấy bả vai cô gái, đau lòng nói. “Chị biết rồi. Bây giờ em đã được an toàn. Nếu em không muốn kể thì đừng kể nữa. Tuỳ em quyết định.”
Gian phòng khôi phục lại sự im ắng vốn có, chỉ còn nghe được tiếng nức nở khe khẽ của cô gái.
Thật lâu sau đó cô gái mới lần nữa nói chuyện, giọng cô thấp đến mức Lục Tiểu Đường phải khó khăn lắm mới nghe ra.
“Hắn cưỡng hiếp em.”
Lục Tiểu Đường cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn lại trong họng mình.
Cho dù đã biết trước điều này, nhưng khi nghe được chính miệng cô gái nói ra, trong lồng ngực cô vẫn cảm thấy nhức nhối từng cơn.
Cô quay đầu lại nhìn, Võ Bưu không biết đã rời đi từ lúc nào.
Những chuyện này chỉ thích hợp để phụ nữ nói cho nhau nghe.
“Sau đó thì sao?” Lục Tiểu Đường hỏi.
Cô gái ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa như để vững tin Võ Bưu không còn đứng ở đó.
“Ông ấy đã đi rồi.” Lục Tiểu Đường nói. “Giờ chỉ còn lại hai chúng ta. Dao Dao, chỉ có chị và em thôi. Em đừng gấp gáp, chúng ta có thể từ từ nói về việc này. Khi nào em cảm thấy sẵn sàng để kể cho chị nghe thì hãy nói nhé.”
Cô gái do dự một lúc.
Lục Tiểu Đường lại nói tiếp. “Bọn chị chỉ muốn sớm có được đầu mối để truy bắt tên hung thủ mà thôi, nếu không sẽ lại có thêm những cô gái khác bị hắn làm hại. Em hiểu ý chị mà.”
Cô gái nghe thấy lời Lục Tiểu Đường nói lại oà khóc lên.
Lục Tiểu Đường ôm cô thật chặt để cô dựa vào người mình.
Trần Mộng Dao thút thít nói: “Em không muốn những cô gái khác cũng gặp phải chuyện này đâu.”
“Chị cũng vậy.” Lục Tiểu Đường vỗ về. “Cho nên chị cần phải biết được hắn đã làm những gì với em.” Cô ngừng lại một chút. “Trong vài ngày bị giam giữ, em có từng nhìn thấy mặt hắn không?”
“Không có.” Cô gái đáp.
Gương mặt Lục Tiểu Đường lộ ra vẻ hoang mang.
“Ý em là, thật ra em có thấy, nhưng em không thể mô tả lại được. Căn phòng đó vô cùng tối, em không biết nó rộng bao nhiêu, đến một chút ánh sáng em cũng không nhìn thấy.”
“Dựa vào trực giác, em cảm thấy nơi đó giống với chỗ nào?”
“Em không biết nữa, chỉ là… hình như nó có một mùi rất gay mũi.”
“Là mùi gì?”
“Em không nói chắc được. Cái mùi đó… cũng từa tựa như nơi này.”
“Cái gì? Ở bệnh viện sao?” Lục Tiểu Đường thất kinh.
“Em không biết. Cũng không hoàn toàn y hệt, chỉ là giống như vậy.”
Cô gái vòng hai tay ôm lấy mình, cố ngăn cơ thể ngừng run rẩy.
Tựa như mùi hương tanh tưởi âm hàn đó đang toát ra từ dưới gầm giường cô rồi lan toả dần trong không khí.
Như một sợi dây thừng trong suốt đang quấn quanh người cô từng vòng từng vòng một.
- -------------------------
Người dịch: Min_4ever
Dịch và đăng độc quyền tại