Ðề: Thơ vui mùa cưới
Thơ vui mùa cưới (Phần 4)
Đáng nhẽ pháo nổ đùng đoàng.
Nhưng vì cấm pháo, cả làng im re.
Tám giờ có một chiếc xe.
Cắm đầy hoa hoét le te đi vào.
Trẻ con bu tới ào ào.
Đứa thì sờ lốp, đứa vào bóp phanh.
Mẹ em la ó thất thanh.
Tiên sư bố lũ trẻ ranh quê mùa.
Bố em thấy thế nói đùa.
Bà lên thành phố mới vừa mấy năm.
Trang điểm thuê hết năm trăm.
Đang từ đầu ngõ xăm xăm đi vào.
Gặp ai cũng toét miệng chào.
Thì ra không biết đứa nào cô dâu.
Chín giờ khách khứa đã bâu,
Ồn ào náo nhiệt như trâu xổng chuồng.
Cô dâu trang điểm trong buồng.
Một lũ gái gú dựa tường đứng xem.
Mười giờ đã thấy bem bem.
Xe nhà chú rể màu kem, đi vào.
Chú rể đáng mặt anh hào.
Cao đúng mét rưỡi, đang chào bà con.
Chủ hôn đứng dậy lon ton.
Quát tháo inh ỏi như còn thanh niên.
Hai họ chào hỏi liên miên.
Cô dê chú rẩu thì đần mặt ra.
Mong sao đám cưới qua loa.
Để đêm hí hí, thế là xong phim.
Bao năm mỏi gối đi tìm.
Giờ coi như đã chết chìm cùng nhau.
Chủ hôn nói một lúc lâu.
Bỗng nhiên Mic tịt, đầu dây bị chờn.
Chả biết làm cách nào hơn.
Chủ hôn ngồi xuống kệ con bà mày.
Bây giờ đến đoạn trao tay.
Chú rể rút nhẫn mặt mày buồn thiu.
Khách khứa thì líu tìu tìu.
Đứa bảo 2 chỉ, đứa thì một cây.
Cô dâu hỏi nhỏ: vàng tây?
Chú rể quắc mắt: tây thì làm sao?
Nhẫn anh mua ở Hàng Đào.
Em an tâm nhớn, thôi, vào thắp hương.
Cả 2 đứng trước hương đường.
Cô dâu tranh thủ soi gương, vuốt đầu.
Chú rể nét mặt âu sầu.
Cắm đầu xuống vái, rất lâu, rồi chuồn.
Cô dâu cũng có vẻ buồn.
Nắm tay bà mẹ, lệ tuôn ầm ầm.
Chú rể đóng cửa đánh rầm.
Cô dâu giật thót, đâm đầu vào xe.
Đến chiều đám cưới vắng hoe.
Cô dâu gọi điện: đã về đến nơi.
Bố em thở hắt một hơi.
Thế là cục nợ có nơi rước rồi.