Ðề: Nếu một ngày!
Nếu một ngày người đến gởi ân tình
Thì nhỏ hiểu bấy giờ mình đã lớn
Tình trao ấy thật lòng không đùa giỡn
Để giọt buồn chẳng phải gợn hồn đau!
Nếu một ngày anh cùng nhỏ gặp nhau
Thì thơ gởi lòng vui sao kể xiết
Cho trang viết phai nhạt màu li biệt
Bởi ta + người thân thiết kết tình thơ!
Nhỏ hiểu rồi chốn thành phố mộng mơ
Nơi anh ở từng giờ luôn chờ đợi…
Người lữ thứ dù xa xôi vẫn tới
Nhỏ đến rồi người hỡi có biết chăng?
Đêm thật dài trời rực sáng ánh trăng
Sương bao phủ giăng tơ đầy phố núi
Nhỏ cùng mẹ từng bước trong mưa bụi
Và ghé vào quán cuối nhấm cà phê
Nghe vấn vương nuối tiếc phút trở về!
Cho nhỏ hiểu sơn khê dù vạn dặm
Lòng vẫn nhớ hương cà phê nồng ấm
Dịu lòng người khi lạnh ngấm vào da
Chợt thấy lòng sao mang những thiết tha
Phố núi hỡi một ngày ta trở lại
Để cùng dệt những trang thơ tình ái
Cho muôn đời hòa mãi khúc hoan ca!
Dù ở đâu bốn bể vẫn là nhà
Chung đất nước cũng là quê hương cả
Người nơi ấy, nhỏ nơi này chẳng lạ
Hẹn một ngày nắng hạ nhỏ sẽ sang!
Khách bộ hành chân dạo bước lang thang
Chiều nắng nhạt mênh mang làn sương phủ
Thì người hỡi xin đừng quên người cũ
Vượt không gian hội tụ ở chốn này!
Nếu một ngày nhỏ lạc bước đến đây
Thì người hỡi đừng xây lâu đài cát
Cho thờ thẫn hồn thơ hoài ngơ ngác
Để nhỏ sầu khi lạc giữa phố xa!
Trang thơ này nhỏ đã từng ghé qua
Anh cùng nhỏ tuy xa nhưng chẳng cách
Nhỏ thơ dại tháng ngày ôm vở sách
Chỉ giỏi Văn lạch bạch những môn còn
Nghe anh khen nhỏ chợt lấy khăn choàng
Xin đa tạ lời người mang ưu ái
Nhỏ vui lắm nhưng lòng hơi ái ngại
Bởi ậm ừ leo mãi cũng giỏi thôi!
Lời thật lòng của một nhỏ xa xôi
Xin người hiểu chớ bồi lời khen tặng
Để nhỏ thấy lòng mình sao nằng nặng
Bởi lời khen nhỏ chẳng dám nhận đâu!
Thơ gởi anh nhỏ mong bắt nhịp cầu
Để anh + nhỏ khắc sâu tình …bè bạn
Nhỏ hi vọng ngày rằm trăng rực sáng
Người phương xa phiêu lãng ghé quê mình!
Nếu một ngày người đến gởi ân tình
Thì nhỏ hiểu bấy giờ mình đã lớn
Tình trao ấy thật lòng không đùa giỡn
Để giọt buồn chẳng phải gợn hồn đau!
Nếu một ngày anh cùng nhỏ gặp nhau
Thì thơ gởi lòng vui sao kể xiết
Cho trang viết phai nhạt màu li biệt
Bởi ta + người thân thiết kết tình thơ!
Nhỏ hiểu rồi chốn thành phố mộng mơ
Nơi anh ở từng giờ luôn chờ đợi…
Người lữ thứ dù xa xôi vẫn tới
Nhỏ đến rồi người hỡi có biết chăng?
Đêm thật dài trời rực sáng ánh trăng
Sương bao phủ giăng tơ đầy phố núi
Nhỏ cùng mẹ từng bước trong mưa bụi
Và ghé vào quán cuối nhấm cà phê
Nghe vấn vương nuối tiếc phút trở về!
Cho nhỏ hiểu sơn khê dù vạn dặm
Lòng vẫn nhớ hương cà phê nồng ấm
Dịu lòng người khi lạnh ngấm vào da
Chợt thấy lòng sao mang những thiết tha
Phố núi hỡi một ngày ta trở lại
Để cùng dệt những trang thơ tình ái
Cho muôn đời hòa mãi khúc hoan ca!
Dù ở đâu bốn bể vẫn là nhà
Chung đất nước cũng là quê hương cả
Người nơi ấy, nhỏ nơi này chẳng lạ
Hẹn một ngày nắng hạ nhỏ sẽ sang!
Khách bộ hành chân dạo bước lang thang
Chiều nắng nhạt mênh mang làn sương phủ
Thì người hỡi xin đừng quên người cũ
Vượt không gian hội tụ ở chốn này!
Nếu một ngày nhỏ lạc bước đến đây
Thì người hỡi đừng xây lâu đài cát
Cho thờ thẫn hồn thơ hoài ngơ ngác
Để nhỏ sầu khi lạc giữa phố xa!
Trang thơ này nhỏ đã từng ghé qua
Anh cùng nhỏ tuy xa nhưng chẳng cách
Nhỏ thơ dại tháng ngày ôm vở sách
Chỉ giỏi Văn lạch bạch những môn còn
Nghe anh khen nhỏ chợt lấy khăn choàng
Xin đa tạ lời người mang ưu ái
Nhỏ vui lắm nhưng lòng hơi ái ngại
Bởi ậm ừ leo mãi cũng giỏi thôi!
Lời thật lòng của một nhỏ xa xôi
Xin người hiểu chớ bồi lời khen tặng
Để nhỏ thấy lòng mình sao nằng nặng
Bởi lời khen nhỏ chẳng dám nhận đâu!
Thơ gởi anh nhỏ mong bắt nhịp cầu
Để anh + nhỏ khắc sâu tình …bè bạn
Nhỏ hi vọng ngày rằm trăng rực sáng
Người phương xa phiêu lãng ghé quê mình!