Ðề: The Dog Day-Chuyện người chuyện chó : phim đầu tay của Phanxine
CHUYỆN NGƯỜI CHUYỆN CHÓ (truyện ngắn của Nguyễn Ngọc Thuần)
Anh cán phải thằng bé lúc 7 giờ sáng. Điên thật, nó đã làm gì vào cái giờ sớm sủa như thế. Chiếc xe tải như nghiêng hẳn một bên. Cái gì đó vỡ ra thành tiếng bên dưới bánh xe. Anh không kìm tay lái được nữa. Những cảm giác hỗn độn vụt qua rất nhanh…
Anh đã chạy quá tốc độ qui định. Quá bản tính của mình. Bình thường chuyến quay về nào cũng chạy rất chậm, gần như trở thành thói quen. Và luôn xuất phát lúc 9 giờ. Đêm qua anh đi ngủ sớm. 5 giờ sáng dậy. Không biết làm gì, anh lên xe. 7 giờ cán thằng bé.
Nguyên nhân sâu xa việc cán thằng bé có lẽ là do đĩa nhạc rock thằng Toản bỏ sẵn trong máy từ hôm trước. Thứ nhạc kích động đã làm anh xung đột quá sức mình, không làm chủ được cảm xúc, và như một rocker anh lao đi.
Nhưng bấy nhiêu cũng không đủ dẫn đến việc cán thằng bé lúc 7 giờ. Tai hại là ở chỗ cái còi xe. Lúc thấy nó đứng bên kia đường anh đã bóp còi. Còi xe của anh to nhất thành phố. Anh vẫn hãnh diện với đám tài xế như vậy. Nó có khả năng làm dựng tóc gáy những thằng liều lĩnh nhất. Những thằng phóng xe bạt mạng. Những thằng nhóc con chạy lấn tuyến. Bây giờ tình thế tệ hơn nhiều. Tiếng còi đã làm con chó đang nằm yên ổn trong vòng tay thằng bé nhảy dựng lên, phóng vụt qua đường. Thằng bé đuổi theo. Anh không nhìn thấy gì sau tiếng bốp dưới lòng đường. Bánh xe trước khét lẹt, trượt đi, mất trọng tâm khoảng năm giây. Tai anh ù ù.
Tuy vậy anh vẫn lao đi.
Chuyện gì sẽ xảy ra khi một chiếc xe chở hàng dài khoảng 10m cùng với hàng hóa trên nó cán qua một đứa trẻ? Một đứa trẻ da thịt mềm mại, những khớp xương mỏng tanh, bàn tay nhỏ, bả vai nhỏ, những ngón tay hồng hồng đầy mạch máu. Ít nhất nó kéo thằng bé đi một quãng đường bằng chiều dài gầm xe. Rồi tùy theo tốc độ của xe mà thằng bé trồi thêm một ít hoặc dừng lại ở góc đường.
Xa lộ vắng hoe. Chỉ có anh và gió và nắng buổi sáng trong lành. Hai hàng cây yên ả. Lưỡng lự giây lát, anh nhấn ga đi tiếp. Không ai có thể phát hiện ra vụ tai nạn. Một ngày trên xa lộ có hàng trăm chiếc xe qua lại. Cả trăm chiếc đều có thể cán thằng bé. Cả trăm chiếc đều có thể là kẻ gây án mạng. Cả trăm chiếc đó đều có thể thế mạng cho anh. Vả lại anh chẳng hề chủ ý cán nó. Nó tự tông vào xe anh. Nó tự chuốc lấy cái chết cho mình. Tự nó hết. Nếu nó không chạy theo con chó. Nếu nó ngồi yên bên kia đường. Những thằng tài xế khác gặp trường hợp này cũng chỉ có thể phản xạ như thế mà thôi.
Con đường dài thăm thẳm. Anh không dám nhìn vào gương chiếu hậu. Điều gì xảy ra khi một chiếc xe chở hàng cán qua một đứa trẻ. Có thể nó bị mắc vào cái gì đó dưới gầm xe chẳng hạn, kéo nó theo cho đến lúc bị mài mòn trên đường và tan biến như món thịt hầm.
Anh biết dưới gầm xe có cái móc sắt dùng để kéo những lúc xe hỏng. Thông thường thì người ta cất đi khi không dùng tới. Riêng anh vì lười vẫn để đấy, kéo lê. Khi thằng bé bị cán bởi bánh xe trước, trên đường trôi đi chạm tới bánh xe sau, có thể nó đã bị cái móc bám chặt vào người. Với vận tốc kinh khiếp lúc đó, chiếc móc sắt có thể bập vào thằng bé với một lực cực lớn, xuyên qua xương sườn rồi yên vị ở đấy, kéo nó theo.
Chiếc đồng hồ trên xe chỉ 7 giờ 20. Từ lúc cán thằng bé anh đã chạy được khoảng 20 phút, thời gian càng lùi càng cho anh cảm giác an tâm hơn. Anh dừng xe lại. Dù sao cũng phải kiểm tra xem có thằng bé bên dưới gầm xe không. Dù cho nó có tròn hay méo, nguyên vẹn hay tan nát. Anh không thể chạy nốt quãng đường 300km còn lại với ý nghĩ mình đang mang theo một cái xác người bên dưới, một cái xác trẻ con, rất mềm. Quá ư tệ hại, sự việc đó tra tấn vỏ não anh.
Nếu sự thật có thằng bé bên dưới gầm xe anh sẽ làm gì? Anh gỡ nó ra, từng mảnh? Anh bỏ đại nó bên đường? Quấn nó trong một cái khăn? Người ta có nhận ra cái khăn của anh không? Người ta có xem đó là dấu vết để điều tra? Người ta có nhìn nhận thành vụ mưu sát? Quãng đời tài xế của anh chỉ vỏn vẹn ba tháng chín ngày. Hôm nay được tính là ngày dài nhất. Có lẽ sau ngày hôm nay, anh sẽ không bao giờ lái xe nữa. Anh sẽ không bao giờ chạy qua quãng đường này. Khi về đến nhà, việc đầu tiên là đập nát chiếc còi xe đi.
Bên dưới gầm xe, cái móc vẫn nằm đó. Không có thằng bé. Một vết máu rõ to vắt qua bánh xe trước tởm lợm. Lúc cán qua thằng bé, anh hơi chệch tay lái khoảng năm giây, có lẽ vì điều đó thằng bé đã tránh được cái móc sắt lẫn bánh xe sau.
Như con thú không mang vết thương sau lần va chạm, anh nhảy phắt lên xe, quãng đường trước mặt như vơi đi một nửa, như bốc hơi. Nhưng nó lại nặng nề thêm ở một khía cạnh khác. Hình ảnh vụ tông xe cứ năm phút lại tự động tái hiện trong đầu anh, thằng bé xuất hiện liên tục, con chó như chẻ đôi, anh không cách gì tống khứ chúng nó ra khỏi vỏ não.
Giờ này, sau lưng anh, chắc người ta đã phát hiện ra cái xác. Người ta đang hô hoán. Công an đang có mặt lập biên bản, đo hiện trường. Người ta đang đoán non đoán già. Nhưng cũng có thể người ta đang khép chặt các cung đường. Mười phút sau, như cái vòng kim cô chụp xuống như chụp cái rọ lên đầu những con cá, anh đã bị bủa vây. Phương tiện thông tin bây giờ cực kỳ tốt đẹp. Ngồi một chỗ, người ta vẫn có thể thông tin cho nhau, đồng lõa nhau. Người ta sẽ chặn xe anh lại ở trạm tới. Hỏi anh lên đường lúc mấy giờ. Sau đó anh giải thích thế nào về vệt máu vắt qua bánh xe trước. Thậm chí anh chưa chạy tới trạm kế đã có xe đuổi theo sau lưng rồi. Người ta ốp xe anh lại. Khi đi ngang qua chỗ tai nạn, anh có nhìn thấy thằng bé không. Tại sao lại không nhỉ. Hay lúc anh đi qua, thằng bé vẫn còn bình yên với con chó. Xạo nào. Tôi không tin anh.
Có một con đường tắt vòng về mà không phải qua chỗ thằng bé chết. Anh đã đi vài lần lúc chở hàng lậu trốn trạm. Một ý nghĩ đột ngột lóe sáng. Giờ này thằng Toản vẫn đang ngủ. Nó sẽ ngủ đến 10 giờ mới dậy như mọi ngày. Hôm qua anh đã nói với nó buổi chiều mới về đó thôi. Anh vẫn còn dư thời gian để quay lại chỗ nhà xe, rửa sạch vết máu và lẳng lặng trèo lên giường ngủ như chưa hề xuất phát. Khi thằng Toản ngủ dậy, nó thấy anh nằm kề bên như đêm qua, nó sẽ là nhân chứng ngoại phạm cho anh. Người ta không thể đồng một lúc ngủ ở đây, cán chết thằng bé ở kia. Xem như anh thoát. Anh chỉ còn mỗi một việc là đổ xăng đầy bình và chạy vòng về nhà.
Anh lưỡng lự khá lâu ở trạm xăng. Anh sợ thằng đổ xăng nhận diện ra anh. Nó sẽ là nơi cung cấp những thông tin quí báu cho công an. Nhưng với cái bình xăng rỗng không, anh không thể lết về chỗ thằng Toản mà không tránh khỏi việc nằm lại dọc đường. Anh cởi phăng chiếc áo đang mặc quấn lên đầu như cái khẩu trang. Rồi từ từ cho xe vào trạm.
- Đầy bình – anh nói. Giọng khô khốc.
- Sợ đen à! – thằng đổ xăng nói. Thật là một thằng đổ xăng tinh tường khốn nạn nhất thế giới. Nó vừa nhìn anh vừa mỉm cười đểu – Lần đầu tiên tôi mới nhìn thấy một ông bác tài chở hàng biết bảo vệ da.
- Kệ mẹ tao – anh nói.
- Ồ không. Tôi chỉ đùa thôi. Da là rất quí.
Lại cười đểu.
Trên đường về nhà, anh không thể nào quên khuôn mặt thằng chó đó. Nó có nhìn thấy vết máu trên bánh xe không. Anh đã chuẩn bị câu trả lời nếu như nó hỏi. Nhưng nó lại không hỏi. Nó có thấy việc gì khả nghi. Để xóa một dấu vết, anh lại mắc thêm một sai lầm. Anh đã để lại cho thằng khốn đó ấn tượng khó phai về anh. Mà một ấn tượng khó phai còn hơn là một dấu vết.
Đúng như dự đoán, khi anh cho xe vào gara, thằng Toản vẫn còn ngủ. Anh đi nhẹ vào phòng, ngồi lên giường định thần, nhìn tấm thân trùng trục của nó. Những cơ bắp cuộn lên, tay khum lại vì một giấc mơ nào đó. Nó để lộ ra một sức mạnh vô song làm anh phân vân. Sức mạnh của con người được che đậy bởi quần áo hay bởi trí khôn của họ?
Anh nằm xuống cạnh thằng Toản. Tệ thật, chỗ nằm của anh đã lạnh ngắt từ lâu rồi. Một kẻ thật sự có trí khôn, họ sẽ nhận ra điều đó ngay. Nhưng thằng Toản không phải vậy.
Anh chuồn ra gara. Dưới ánh sáng, vết máu trên bánh xe trước sẫm xuống bốc mùi tanh tưởi. Chưa bao giờ anh đối diện với một màu máu rộng lớn như thế. Những lần chạy xe qua chỗ có tai nạn, anh đều không dám nhìn vào. Anh dị ứng với màu đỏ. Màu gì cũng được, miễn là đừng màu đỏ. Có lẽ anh cũng không khác gì lũ bò khốn nạn, sắc đỏ chỉ thêm phần khó chịu. Hôm nay anh đã húc đầu vào cái màu chết tiệt đó, giũ mãi không ra. Tuy vậy anh đang cố giũ đây.
Chiếc rôbinê không một giọt nước. Thành phố đã có lịch cúp nước cả tuần qua. Khốn nạn thân anh. Chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài bình nước suối tinh khiết trong phòng. Anh sẽ trả lời với thằng Toản sao đây về cái bình nước mới mua đêm qua. Anh đã uống sạch 20 lít trong một đêm ư. Mặc nó, anh phải làm cái đã.
Khi khệ nệ chuẩn bị xối nước vào bánh xe đầy máu thì thằng Toản trở dậy đứng sau lưng anh.
- Anh làm cái quái gì vậy? – nó hỏi.
- Sao mày dậy sớm thế?
- Tui cũng không biết. Đang ngủ tự nhiên khát không chịu nổi. Máu ở đâu ra nhiều thế?
- Tao không biết. Tao ghét thằng nào gí mũi vào chuyện của tao.
Anh trút bình nước lên vỏ xe. Máu loang ra khiến chiếc xe giống như một con vật giãy đành đạch trước lúc chết.
- Khoan đã, chờ chút – Toản nói.
- Chờ cái gì?
- Chừa tui uống một miếng.
Anh đưa bình nước cho nó. Nó nốc một hơi dài.
- Tui biết anh đã làm cái gì rồi – nó nói.
- Mày biết cái gì?
Anh òa khóc.
- Tao vừa cán chết một thằng bé, Toản ơi. Tao cán nó sáng nay.
Đó là điều tồi tệ nhất mà anh đã làm – thú tội. Hay đó là điều tốt đẹp nhất mà con người có thể làm. Con người ta thú tội khi nào? Khi thành tâm nhất, hay là khi không thể chạy trốn tội lỗi của mình?
Có lẽ cả hai.
- Tao sẽ làm gì hả Toản!
- Thôi được rồi. Bình tĩnh. Bình tĩnh.
Anh trút hết bình nước vào vũng máu. Màu đỏ bầm tan đi nhạt nhòa. Dễ dàng rũ một sắc màu, nhưng quên nó thì không. Buổi tối anh phải dùng rượu mạnh để đẩy thằng bé ra khỏi đầu mình.
Anh và Toản uống say.
- Có thật là anh nghe tiếng bốp? – Toản hỏi.
- Đúng vậy. Tao còn nghe tiếng loảng xoảng như kim loại va xuống đường.
- Nó là cái gì thế?
- Ai mà biết được.
- Sao lại là loảng xoảng.
- Ừ, tao cũng không biết nữa. Có thể nào đó là tiếng sọ não?
Rồi bỗng dưng anh chợt nhận ra, nó không phải là cái sọ não. Cái sọ não chỉ kêu cái bốp. Vậy kèm theo đó là cái gì?
Điều gì sẽ xảy ra khi chiếc xe chở hàng cán qua một đứa trẻ và để rơi ngay hiện trường cái bảng số xe. Tệ quá. Từ sáng giờ anh không nhận ra chi tiết này. Trí óc anh cứ luẩn quẩn quanh những con chữ, bánh xe, đứa bé, cái móc, thịt bằm… trong khi cái chi tiết cực kỳ quan trọng anh lại không nhớ.
Ngay từ tuần trước, cái bảng số xe chỉ còn dính lại một con ốc. Thằng Toản đã nhiều lần nhắc nhở anh, nó sẽ rơi nhưng anh cứ mặc. Anh nghĩ rằng nó không thể rơi trước ngày tu bổ xe theo định kỳ hằng tháng. Và lúc đó đã có người làm công việc đó thay anh. Cú va chạm xuyên qua thằng bé đã làm nó rơi thật. Có thể hiện tại nó vẫn còn nằm đâu đó trên đường, nếu may mắn hơn thì văng vào bụi cỏ, không ai thấy. Anh trở nên vô can. Nhưng cũng biết đâu giờ này công an đang giữ nó. Anh chết chắc.
Nhưng dù thế nào đi nữa, anh cũng phải quay lại đó một lần. Anh đi tìm vận may của mình. Anh phải trả lời cho bằng được câu hỏi bâng khuâng trong lòng anh.
Bây giờ thì anh hiểu rồi, vì sao trong những câu chuyện, trong những vụ án, thủ phạm luôn mang một tâm trạng chung nhất: phải quay lại hiện trường. Họ không bao giờ tìm thấy sự yên ổn cho tâm hồn mình một khi chưa quay lại hiện trường. Người ta bị câu thúc bởi mối lo sợ của chính họ. Họ bâng khuâng về những hành động của riêng mình. Họ không tin có sự hoàn hảo của trí nhớ. Họ phải quên một điều gì đó mà họ không nhớ ra. Đó là cái gì? Cái đáng sợ nhất không phải là việc họ thủ ác như thế nào, việc đó có kinh khủng thì cũng đã xong rồi, mà là không thể chịu đựng được ý nghĩ một cái gì đó không hoàn hảo đang hình thành chống lại họ. Đó là lý do tại sao họ phải quay trở lại. Xóa dấu vết lần hai phải được hiểu như một bước chân gần hơn đến sự hoàn hảo.
Sáng sớm hôm sau, lúc thằng Toản vẫn còn ngủ say vì trận rượu hôm trước, anh lên đường. Đầu váng vất. Càng đi, anh như càng chìm sâu vào trong ý nghĩ. Lại giống như con thú lớn, anh đi về phía cái bẫy chính mình giăng.
Bên vũng máu đen đúa chỗ gây án mạng, một thằng bé đang cầm con dao Thái Lan vạch từng vạch một xuống mặt đường. Vừa vạch vừa có vẻ tức tưởi. Cái trán ngăn ngắn lì lợm, bất trị. Nó thật giống thằng bé anh cán hôm qua. Cũng cỡ chừng đó. Cũng tóc ngăn ngắn. Cái mặt xương xương, bành bạnh.
Anh rùng mình.
- Cháu làm gì thế?
Thằng bé không nhìn lên:
- Hôm qua người ta cán chết con chó của cháu.
Anh buột miệng:
- Thế không phải hôm qua có một thằng bé bị xe cán à?
Thằng bé im lặng.
- Vậy mà chú cứ tưởng…
- Chú tưởng cái gì?
- Chú cứ tưởng… có một thằng bé đã chết. Cháu có phải là thằng bé hôm qua? Thằng bé ôm con chó?
Thằng bé vẫn tiếp tục im lặng.
Anh thở dài nhẹ nhõm.
- Thế bây giờ cháu làm gì vậy?
- Cháu nhớ nó. Người ta đã cán cả thảy năm con chó của cháu rồi.
- Thôi được, chú sẽ đền tiền cho cháu có được không?
- Vì sao vậy? – thằng bé thoáng ngạc nhiên.
- Thú thật với cháu – anh thú tội – hôm qua chính chú đã cán nó. Chú sẽ đền 10 con chó cho cháu. Vậy nhé!
Sắc mặt thằng bé biến đổi đột ngột.
- Mày đã giết con chó của tao – nó rít lên.
- Mày đã giết con chó của tao – nó hét lớn.
Anh nhìn thấy một vết đỏ loang trên má nó, len dần lên cánh mũi, lên mắt. Mắt nó đỏ rực. Như một con rắn hổ mang, nước mắt nước mũi phun ra tuôn trào.
Tiếng la hét của nó đã báo động cho những đàn ông đàn bà trẻ con từ những căn nhà quanh đó túa ra. Họ đứng vây quanh anh với cái nhìn hằn học, độc địa và căm thù.
Một ai đó nói với thằng bé:
- Đâm thằng chó đó đi!
Cả thân hình thằng bé run lên bần bật. Con dao Thái Lan đang cầm trong tay nó buông tõm xuống mặt đường. Thằng bé ngồi thụp xuống, khóc nức nở.
Gã đàn ông kia vẫn tiếp tục:
- Nhặt dao lên, đâm nó đi!
Anh xoay người lại, cố nhìn rõ gã đàn ông đứng sau lưng mình. Nhưng không kịp rồi, khi anh vừa xoay lại thì một cú đấm như trời giáng nện vào giữa mặt. Bóng đen vạm vỡ chắn ngang, chờn vờn.
- Mày là đồ chó! Cả cái lũ chạy xe mất dạy của tụi mày.
- Tôi xin lỗi! – anh nói.
- Sao bao nhiêu năm nay chúng mày không đến đây xin lỗi con tao một tiếng. Thằng nhỏ khóc biết bao nhiêu.
- Tôi sẽ đền nó – anh thều thào.
- Đền hả, này!
Cú đấm thứ hai giáng xuống, còn tệ hại hơn cái trước đã làm anh đổ xụp. Anh xấp mặt xuống vũng máu chó trên mặt đường, trùng khít như thể đó là máu anh. Anh cố nhấc mình lên lại đổ xuống. Không xa đó, anh thấy thằng bé thu mình ngồi khóc tỉ tê như một chấm trắng. Con dao Thái Lan vứt gần đó. Những người đàn ông đàn bà trẻ con vây quanh anh thành một vòng tròn. Tuy vậy vẫn chừa ra một lối đi. Anh bò về hướng đó. Không thể đi được nữa, sức lực cạn kiệt, anh lết ra đường cái. Anh bò ra ngã tư, rời xa lũ người ấy. Không ai đuổi theo anh. Anh ngoắc một chiếc xe dọc đường và trở về nhà. Ở nơi xa xăm kia anh có một đứa con gái năm tuổi. Nó không hề mê động vật. Nó rất ghét động vật. Ghét thú nuôi. Ghét những con vật có lông vũ. Ghét những gì mềm mại, nhũng nhịu. Ai để con vật nào đó vào tay là nó bóp chết ngay. Nên vì thế không ai có cơ hội giết chết những con thú của nó. Nó cũng không hề đằng đẵng chờ đợi một ai đến nói lời tạ lỗi.
Cho đến một ngày kia, nó lớn lên…
——————————————————————–
nguồn blog phanxine
http://www.phanxineblog.com/?page_id=30