conghieu1978
Moderator
Nhớ trò nghịch chơi ngày Tết
Nguồn: vnexpress.netCắc tùng cheng. Hai con lân dũng mảnh vươn đầu, nhảy sụp, lắc bên này lắc bên kia, lên lên xuống xuống… Bất chợt tôi nghe mắt mình cay cay. Nửa thế kỷ, thời tưởng đã vĩnh viễn xa bỗng nhiên tái hiện trong tôi như đã tìm được một quãng đời đã mất… (Phan Bá Phi, Mỹ)
Hôm đó hai chúng tôi lái xe đi chợ, tình cờ vào ngày khai trương của một vài cửa hàng ở khu phố Việt Nam ở Seattle, thấy mấy đoàn lân và ngóng nhìn mấy đám khói nghe những tràng pháo đầu năm. Cũng thân quen như những năm trước đây. Tùng tùng cheng cheng. Đoàn lân chồm chồm múa múa, chúng tôi cưỡi ngựa xem hoa.
Lần này, vừa để xe xong đã thấy ông chủ tiệm Saigon Deli xua tay mời mang xe đi nơi khác… Tôi vui vẻ mang xe đậu chỗ khác vài chục mét xa hơn. Hai chúng tôi vừa bước vào cửa tiệm thì chú ý thấy đã có đoàn lân tập trung trước cửa với một giây pháo chắc cũng đến hơn năm mét treo trên cành cây trước tiệm.
Hai con lân, con bạc con vàng đang phục mình chờ pháo nổ. Một người đang cầm đầu pháo chuẩn bi đốt. Hai tôi dừng lại sau cánh cửa kính, chờ… Một phút sau, tràng pháo bắt đầu giòn giã reo vui… Cắc căc cắc. Tùng tùng tùng cheng cheng cheng….cắc cắc tùng tùng tùng cheng cheng…. cắc tùng cheng… Hai con lân dũng mảnh vươn đầu, nhảy sụp… lắc bên này lắc bên kia… lên lên xuống xuống…
Bất chợt tôi nghe mắt mình cay cay… Một khoảng đời tưởng đã vĩnh viễn xa với tuổi đời bỗng nhiên tái hiện trong tôi như đã tìm được một quãng đời đã mất… Những mùa Tết đó, lũ nhỏ chúng tôi cứ kéo nhau theo đoàn nhìn lân múa, leo cây để ăn lộc của chủ nhà mà từng lọn tiền cột chuỗi trên giây màu đỏ.
Hồi ấy bọn tôi thèm được có những lọn tiền cột ép giống như những chiếc nơ. Chúng tôi thèm nhưng bằng lòng tìm nhặt trong vũng xác pháo những chiết pháo tịt hay chưa kịp cháy. Bọn trẻ chúng tôi thách nhau cầm chiếc pháo trên tay và đốt.
Bọn trẻ chúng tôi, lắm khi có cả lũ con gái nhát gan nhưng ham vui và tò mò, thích nhìn pháo tống nổ. Mười đứa thì hết mười đứa đều hồi hộp chờ viên pháo tống từ trên dây rớt xuống. Lúc ấy mười đứa cũng như một chục liền đưa hai bàn tay lên bịt lỗ tai. Đùng một cái rõ to là cả bọn lại buông tay reo hò. Một trái pháo tống khác rớt xuống, lại bịt tai, đùng, lại reo hò. Nó như một trò chơi đã thành luật. Nhiều khi bọn nhỏ chúng tôi đốt một viên pháo, ụp lên một cái lon sữa bò. Pháo nổ tung cái lon lên cao. Lại reo hò, reo hò vì pháo đã nỗ, lon đã tung. Nhưng cũng lo lo là liệu cái lon co tung lên trúng kiếng nhà ai đó không?
Pháo chuột thảy vào bọn con gái nổ đẹt một cái nhỏ nhưng cũng đủ làm các nàng hét toáng lên. Tôi biết tỏng các vị sợ thì ít, làm dáng thì nhiều, kiểu như em đây nhát cáy lắm các anh đừng làm em sợ nha. Rồi mấy ngày chơi pháo cũng qua nhanh, bọn con trai lại quay về với đánh bi đá dế, bọn con gái với đánh thẻ nhảy dây…
Đã nữa thế kỷ, đây là lần đầu tiên hai con lân lạy bái trước mặt tôi cách không quá một mét, hai tôi tình cờ hưởng thay cho ông chủ. Con Lân, Ông Địa, tiếng trống chiêng, tiếng nổ, màu đỏ và khói hăng hăng của pháo. Đã lâu lắm rồi…
Tôi vừa tìm lại một quãng đời của tuổi nhóc… trong một khoảng khắc của cuộc đời đã vào tuổi xế chiều… Vui và nhiều cảm xúc.
Phan Bá Phi