Sưu tầm, tổng hợp văn thơ, truyện, trò, hò vè ... Cười sảng khoái, cười thoải mái, cười mím chi. Mời các bác mang vào đây để cùng cười
-----------------------------------------------------
HỌP LỚP
(Truyện chỉ có tính chất giải trí, mọi sự kiện và hình ảnh chỉ mang tính minh họa)
Đóe hiểu sao, anh có rất nhiều bạn tên Hùng. Thằng Hùng nhà ở Đồng Xuân, thằng này chả có tài cán gì dưng rất giàu. Cả ngày im như thóc, đóe thấy nó nói câu nào, nhưng riêng đến đoạn ăn uống, mát xa, gái gú, thì ngay sau khi xong xuôi, nó luôn là thằng xung phong trả tiền. Bọn anh thì cũng nể bạn bè, chả ai đi tranh nhau chuyện trả tiền nên bọn anh luôn….có ý nhường bạn. Bọn anh rất quý thằng Hùng này , và bọn anh gọi nó là Hùng Tiền.
Thằng Hùng thứ hai nhà ở Cầu Gỗ, thằng này từ bé đã học hành cực kỳ chăm chỉ. Mẹ nó làm ở thư viện nên nó luôn là thằng có truyện Dô Dê Mon đầu tiên của cả lớp. Gái cứ bu lại đọc, cười rinh rích. Bọn anh tức, dưng đóe thằng nào dám bật nó. Bật nó xong nó đóe cho đọc truyện thì đừng hỏi tại sao ấm ức, thành ra khi nó bắt bọn anh gọi nó bằng anh xưng em rồi nó mới cho mượn truyện thì bọn anh vẫn phải gọi nó bằng anh. Thằng này bọn anh thống nhất gọi nó là Anh Hùng.
Thằng Hùng thứ ba, thằng này nhà ở Cửa Bắc. chuyện xảy ra phải hai mấy năm về trước, có lần nó bị gọi lên bảng đọc bài, nó sụt sịt khóc giữa lớp là “đêm qua em thức trắng đêm chăm bố lên cơn sốt cao”, mà cả lớp thì biết mẹ nó đi xuất khẩu lao động nên thương nó lắm. Cô tha cho nó về chỗ. Về đến nơi nó còn khóc mãi không thôi. Đến chiều, cô chủ nhiệm đạp xe đến nhà thăm bố nó thì thấy ông già nó đang cởi trần mặc quần đùi rung đùi oánh phỏm với 3 ông hàng xóm khác ngay trước cửa nhà . Tối hôm đấy đương nhiên thằng Hùng nó khóc, dưng lần với…tuýp nước thì này là khóc thật . Từ đó, bọn anh gọi thằng Hùng này là thằng Hùng Lởm. Bẵng đi một thời gian dài, không gặp, hôm họp lớp, cả lũ đến nhà anh. Một con Cayenne Turbo đỗ xịch trước cửa, thằng Hùng Lởm bước xuống trong cả cây Tuxedo D&G, áo sơ-mi Burbberry, cà vạt Hermes, đồng hồ IWC Big Pilot! Lũ con gái thì rú lên, mắt long lanh nhìn nó còn bọn con trai thì nhìn nó đầy ghen tị. Chả ai dám gọi nó Lởm khi vợ nó là con gái của một đại gia
Thằng Hùng cuối cùng, nó chả có gì đặc biệt. Nó khoe nó có một bà cô họ xa ở Mỹ (tị nạn năm 78 hay 80 gì đó) thi thoảng cũng gửi được cho cái quần bò, chai nước hoa hay lọ keo xịt tóc. Nó thích lắm. Thằng Hùng này cũng chẳng học giỏi, chỉ được cái cần cù, chịu khó, ai bảo gì cũng nghe, ai xui gì cũng làm. Nhân lúc nghĩ mãi chả có cái biệt danh gì cho nó, thì có thằng nói: Bố thằng Hùng tên là Vương, hay anh em mình gọi mẹ nó là Hùng Vương. và thế là cái tên Hùng Vương ra đời từ đó.
Hôm họp lớp, sau màn bú diệu, chúc tụng của ba mươi mấy cái mỏ lâu ngày không gặp cùng ba mươi mấy cái mỏ của dâu rể và lũ nhóc con bám càng, lũ trẻ con thì kéo nhau vào phòng chiếu phim xem Rio, bọn đàn bà thì kéo nhau xem tủ quần áo và giày dép. Chỉ còn lại 14 thằng đàn ông, với rượu bia vứt ngổn ngang, thằng Hùng Vương bắt đầu dốc bầu tâm sự.
Nhà nó là nhà mặt tiền ngõ trong khu phố cố Hà Nội. Phố cổ nhưng được cái ngõ lớn. Nói như dân Hà Nội thì nhà nó thuộc diện “taxi đỗ trước cửa nhà”. Nhà phố cổ mà ô tô đỗ trước cửa là cực ngon! Vứt đi cũng phải 300triệu/m2. Trong khu nhà nó chỉ có khoảng bốn năm cái nhà chung nhau khoảnh sân chung rộng, bao đời nay vẫn thuận hòa sống với nhau. Hàng xóm nhà nó có thằng tên Trung. Nó ghét thằng này lắm. Từ bé tới giờ, bọn nó múc nhau suốt. Bé thì vì viên bi, cái xe đạp hay lon nước ngọt, lớn lên thì to tiếng cãi nhau vì đổ nước tung tóe ra sân, hay nhà này lấn nhà kia khi thì cái cửa sổ, lúc thì viên gạch, viên ngói. Tuy nhiên bọn nó cãi nhau một ngày 10 lần thì bọn nó cũng làm hòa đến 10 bận. Tuổi thơ cứ thế trôi đi.
Lúc thằng Trung Béo nó xây nhà, nó làm lún nhà thằng Hùng Vương. Thằng Hùng Vương tức lắm cấp tốc gọi sang cho bà cô mách mỏ. Sau một hồi rủa xả, nó bắt đầu trình bày hoàn cảnh và kết thúc cú điện thoại nó có cái nhà cấp bốn hai tầng tài trợ bởi bà cô.
Nó lấy được con vợ khéo tay nấu nướng. Thằng Trung Béo lân la sang chơi và thổ lộ nếu con vợ thằng Hùng Vương mà mở ra quán chay thì ngon phải biết. Vừa hợp thời cuộc, vừa độc đáo và thằng Trung Béo hứa sẽ là khách hàng hàng ngày cho hai vợ chồng thằng Hùng Vương. Nghe bùi tai, hai vợ chồng nó vay vỏ khắp mọi nơi để mở ra một nhà hàng chay tại gia. Ban đầu khách cũng được. Thằng Trung Béo cũng hay sang ăn ủng hộ nhưng sau này đồ ăn kém đi, thằng Trung Béo nó cũng không ăn nữa và hai vợ chồng thằng Hùng Vương dẹp tiệm với số nợ lên đến con số tỷ. Nếu không có bà cô bên Mỹ gửi về, chắc cái nhà nó cũng không còn.
Lúc thằng Trung Béo mua con Camry 2.4, nó cũng thích lắm. Nó thích ngắm cái xe nhưng nó ghét thằng Trung Béo là cứ đỗ xe chình ình trước cửa nhà nó. Mấy lần nó định lấy chìa khóa vẽ một vạch kéo dài trên thân xe thằng hàng xóm nhưng một phần vì nó thích cái xe, một phần vì nó sợ thằng Trung Béo….đốt mẹ nó nhà nên nó thôi. Thế là, nó lại gọi cho bà cô bên Mỹ để xin tí tiền xây hàng rào, rào lại phần trước cửa để lấy chỗ cho con cái chơi và cũng để thằng Trung béo đóe còn chỗ đậu xe. Và nó lại có thêm cái sân trước mặt nhà.
Thằng Trung Béo thấy nó có cái sân, cũng tức lắm. Sân là sân chung, có phải sân nhà thằng Hùng đóe đâu. Trong cái xóm đó, có một thằng người Campuchia tên là Sà Cà Lày, nó di cư sang Việt Nam đâu đó từ thời năm bảy mấy, ở lâu nên quốc tịch là Việt Nam, nói tiếng Việt như chó nhưng lúc khó lại phang tiếng Miên. Thằng Hùng Vương không thích bọn này, nhưng do nhà sát vách nên vẫn bả lả cười xem chừng thân lắm. Thằng Trung biết thừa điều này, nên đang lúc tức. Nó xúi thằng Sà Cà Lày đâm đơn đi kiện ở phường vì cái tội thằng Hùng lấn chiếm ngõ làm thằng Hùng bất ngờ đến không ngậm được miệng vì nó không tin cái thằng Sà Cà Lày, thằng mà ngày trước thỉnh thoảng vợ chồng nó vẫn cho ăn ở nhà hàng chay miễn phí lại đi kiện nó. Tất nhiên, không còn chỗ bấu víu, nó lại gọi sang Mỹ cho bà cô và tất nhiên, như thường lệ, nó lại có tí tiền từ bên kia bán cầu để bỏ ra mấy bữa cho mấy nhà hàng xóm quanh khu để họ xác nhận rằng, ông Hùng Vương không chiếm dụng gì ngõ cả. Vì an ninh, rào lại cũng hay.
Thằng Trung Béo điên lắm, nó to tiếng với thằng Hùng Vương và tuyên bố nếu không dẹp cái hàng rào đi thì chính thằng Trung Béo sẽ thuê nghiện và bọn hàng tôm hàng cá đến đập hàng rào. Câu truyện này lại theo đường dây….kẽm băng sang bên kia bán cầu. Và thông điệp là rất rõ ràng: “Cô ơi, cho cháu xin tiền mua hàng rào thép gai, camera quan sát và một khẩu AK phòng thân. Thằng Trung Béo nó sắp giết cháu cô rồi! Nó làm thật đấy”. Vừa đặt điện thoại xuống, điện thoại lại đổ chuông liên hồi bên kia đầu dây thằng Trung Béo thì thầm:
“Này Hùng, mày tưởng thật đấy à? Anh đánh mày làm đóe gì? Anh em cả nhau từ hồi tao với mày còn cởi trần quần đùi! Anh đánh mày, cả xóm nó chửi anh thất nhân thất đức! Giờ anh tính thế này xem có được không nhé? Mày cứ tiếp tục khóc tiếp, bà cô mày kiểu gì cũng gửi tiền về cho mày. Xong anh với mày đập mẹ cả hai nhà đi, xây lên cái chung cư 12 tầng. Anh lớn anh tầng 12, mày bé mày tầng 11. Sau đó 10 tầng còn lại thì 5 tầng bán đứt, 5 tầng cho thuê. Anh có tiền, mày có tiền mà đóe thằng nào mất gì!!! Giờ mày cứ khóc, khóc to vào! Mày nhớ, anh dọa mày để nhân tiện anh khoe con mẹ Nga đầu phố anh có đầy đồ chơi. Còn anh dọa mày, về luật anh chưa đánh, đóe đi tù. Còn về tình mày lợi bỏ mẹ, cứ hơi nấc lên là có tiền. Đúng không?!?”
Thằng Hùng đặt ống nghe xuống lẩm bẩm: Mịa, thằng Trung Béo trông ngu thế mà lại khôn! Đúng rồi, mình có mất cái đóe gì đâu?!? Và thế là nó lại khóc, khóc rất to, và thảm thiết.
Sau khi đặt điện thoại xuống. Thằng Trung Béo nhấc điện thoại gọi thằng Sà Cà Lày: “Ê cu, thằng Hùng nó đồng ý phương án đập nhà rồi đấy”!
Thằng Sà Cà Lày cười hô hố và nói: “Ông anh quả là Khổng Minh tái thế. Ông anh nhớ, để em một căn tầng 10 giá ưu đãi nhá!” Thằng Trung Béo cười tít mắt: “Đương nhiên chú!” rồi dập điện thoại.
Điện thoại thằng Sà Cà Lày lại réo vang, nhìn quanh để đảm bảo không có ai theo dõi, nó nói: “Thưa cô, đúng như cháu dự đoán! Thằng Hùng và thằng Trung Béo nó liên kết để mõi tiền của cô mua hàng nóng, cô ạ”
Bên đầu dây, một giọng quen thuộc trả lời:
“Cô biết rồi thằng Trung nó đã báo!”
“Ơ….”
“Ơ gì, cô mày và thằng Trung đang thầu toàn bộ việc đập cả khu đi xây chung cư đấy! Số tiền cô gửi về cho thằng Hùng đủ nhiều để cô mày đổi quyển sổ đỏ căn nhà nó đang giữ”
“Nhưng thằng Hùng là…..”
“ Là cái cứt! Đóe quen! Giấy tờ chuyển tiền, vay nợ cô đang cầm cả”
Thằng Hùng buôn tiếng thở dài. Mười bốn thằng lắc đầu nhìn nhau. Chả thằng nào nghĩ được ra giải pháp cứu thằng Hùng Vương. Kể cả mấy thằng Anh Hùng Tiền Lởm! Chịu
Cụ Bùi
CNL-OS