yeumaingannam
Well-Known Member
nghiềng ngẫm 1 lát, tôi ơi có gì đặc biết ở chổ Tôi đó không và vì sao...
Tôi Ơi !
Thơ - Trường Phi Bảo
Tôi là con bé dở hơi <= mở đầu đã nói vể tính nết của cái tôi. dở hơi có nghĩa là gi ????
Mẹ sinh tôi chẳng chọn nơi chọn thời
Khi tôi mở mắt chào đời
Quê mùa lọt giữa đất người thành đô <= khi lọt lòng mẹ đã quê mùa
Nghèo nàn đeo bám tuổi thơ
Nhưng nào tôi dám ước mơ sang giàu
Phù du thôi chỉ chiêm bao
Thực tại mới thật nhát dao phũ phàng => 4 câu này diễn tả Tôi an phận nghèo
Vâng lời mẹ sống hiền ngoan
Tôi trọng nhân nghĩa đâu màng lợi danh
Mẹ mong tôi sẽ khôn lanh
Kiếm về manh áo đặng lành tấm thân => diễn tả Tôi là người hiền lành chất phát, không màng danh lợi
Khổ thân tôi quá nhọc nhằn
Bởi dốt học mới than rằng ngu ngơ
Mười sáu tuổi tập làm thơ
Đường tương lai bụi mù mờ lấp che => Tôi chập chửng bước vào đời ở tuổi mộng mơ
Ương ương dở dở khó nghe
Được cái sống chẳng màu mè bon chen
Bạn bè chung lứa hay khen
Khối anh để ý tình nhen nhóm tình => diễn tả vì tính nết Tôi ương dở, và được nhiều anh để ý... nhưng...
Cũng từng yêu, cũng thất tình
Vui buồn trộn lẫn cũng mình xót xa
Chừng hăm ba tuổi thôi mà
Câu thơ trẻ dại hóa già hơn tôi => ... tính nết đó đã làm cho Tôi thất tình
Lệ rơi ngập cả bờ môi
Nết tôi giản dị quen rồi nhà quê
Mặc đời lắm cảnh nhiêu khê
Giữ nguyên an phận chớ hề lụy ai <= âm thầm một mình Tôi chịu đựng đau khổ
Đời tôi phía trước còn dài
Cứ nuôi hy vọng, cứ hoài vững tin
Ở hiền ắt sẽ gặp lành
Có đau khổ mới trưởng thành tôi ơi ! => Tôi hy vọng vào tương lai, ở hiền sẽ là mấu chốt thành công
và sẽ xóa tan hết mọi đau khổ trong quá khứ.
Đây là một bài thơ tự thán. Than thân trách phận "Tôi" không được may mắn như những người khác, sinh ra đã quê mùa và ngu ngơ. được nhiều người chú ý, để tâm nhưng vì tình nết ương ngạnh cho nên đã bỏ qua tất cả những cơ hội tốt đẹp để duy trì tình bạn, tình yêu... kết luận là với cái Tôi dở hơi, Tôi đã tự làm khổ bản thân Tôi. Tôi tự an ủi và hy vọng tương lai tốt đẹp hơn bằng cách tu dưởng ăn ở hiền lành sẽ biến đổi tất cả.
Một bài thơ hay, diễn tả phong phú cá tính của Tôi, và một khoảng cuộc đời của Tôi. Nhưng mang tính bi quan, và tự hạ thấp bản thân, không phấn đấu vương lên, trải nghiệm cuộc sống. Hòa đồng vào bước tiến xã hội, để lãnh ngộ được những biến chuyển của dòng đời, mà thích hợp cho cái Tôi đó.
Nguồn: http://poem.tkaraoke.com/26361/Toi_Oi.html
Tôi Ơi !
Thơ - Trường Phi Bảo
Tôi là con bé dở hơi <= mở đầu đã nói vể tính nết của cái tôi. dở hơi có nghĩa là gi ????
Mẹ sinh tôi chẳng chọn nơi chọn thời
Khi tôi mở mắt chào đời
Quê mùa lọt giữa đất người thành đô <= khi lọt lòng mẹ đã quê mùa
Nghèo nàn đeo bám tuổi thơ
Nhưng nào tôi dám ước mơ sang giàu
Phù du thôi chỉ chiêm bao
Thực tại mới thật nhát dao phũ phàng => 4 câu này diễn tả Tôi an phận nghèo
Vâng lời mẹ sống hiền ngoan
Tôi trọng nhân nghĩa đâu màng lợi danh
Mẹ mong tôi sẽ khôn lanh
Kiếm về manh áo đặng lành tấm thân => diễn tả Tôi là người hiền lành chất phát, không màng danh lợi
Khổ thân tôi quá nhọc nhằn
Bởi dốt học mới than rằng ngu ngơ
Mười sáu tuổi tập làm thơ
Đường tương lai bụi mù mờ lấp che => Tôi chập chửng bước vào đời ở tuổi mộng mơ
Ương ương dở dở khó nghe
Được cái sống chẳng màu mè bon chen
Bạn bè chung lứa hay khen
Khối anh để ý tình nhen nhóm tình => diễn tả vì tính nết Tôi ương dở, và được nhiều anh để ý... nhưng...
Cũng từng yêu, cũng thất tình
Vui buồn trộn lẫn cũng mình xót xa
Chừng hăm ba tuổi thôi mà
Câu thơ trẻ dại hóa già hơn tôi => ... tính nết đó đã làm cho Tôi thất tình
Lệ rơi ngập cả bờ môi
Nết tôi giản dị quen rồi nhà quê
Mặc đời lắm cảnh nhiêu khê
Giữ nguyên an phận chớ hề lụy ai <= âm thầm một mình Tôi chịu đựng đau khổ
Đời tôi phía trước còn dài
Cứ nuôi hy vọng, cứ hoài vững tin
Ở hiền ắt sẽ gặp lành
Có đau khổ mới trưởng thành tôi ơi ! => Tôi hy vọng vào tương lai, ở hiền sẽ là mấu chốt thành công
và sẽ xóa tan hết mọi đau khổ trong quá khứ.
Đây là một bài thơ tự thán. Than thân trách phận "Tôi" không được may mắn như những người khác, sinh ra đã quê mùa và ngu ngơ. được nhiều người chú ý, để tâm nhưng vì tình nết ương ngạnh cho nên đã bỏ qua tất cả những cơ hội tốt đẹp để duy trì tình bạn, tình yêu... kết luận là với cái Tôi dở hơi, Tôi đã tự làm khổ bản thân Tôi. Tôi tự an ủi và hy vọng tương lai tốt đẹp hơn bằng cách tu dưởng ăn ở hiền lành sẽ biến đổi tất cả.
Một bài thơ hay, diễn tả phong phú cá tính của Tôi, và một khoảng cuộc đời của Tôi. Nhưng mang tính bi quan, và tự hạ thấp bản thân, không phấn đấu vương lên, trải nghiệm cuộc sống. Hòa đồng vào bước tiến xã hội, để lãnh ngộ được những biến chuyển của dòng đời, mà thích hợp cho cái Tôi đó.
Nguồn: http://poem.tkaraoke.com/26361/Toi_Oi.html
Chỉnh sửa lần cuối: