Ðề: Tán gẫu vào đây nhé
Cuối tuần rồi, mời các Bác thư giãn tý chút.
XEM VÀ SUY NGẪM:
1. Đàn bà là vầng trăng tách đôi, đầy một nửa, thiếu một nửa. Cả thế giới đàn ông khó lấp đầy nửa thiếu ấy, vì đàn ông không hiểu đàn bà thiếu gì trong tâm hồn để lấp cho đầy.
Vì vậy, người nào nói rằng: “Ta có thể đi guốc trong bụng đàn bà” thì đó là một gã khoác lác và chứng tỏ anh ta chẳng hiểu gì cả.
Đàn bà là đêm huyền dịu, mênh mông và bí ẩn. Đêm không chỉ có trăng thanh gió mát, vòng tay và làn môi ấm, giọt sương và hương dạ lan. Đêm là rộng lớn vô cùng, bất ngờ vô cùng, bí ẩn vô cùng. Không ai hiểu hết được đêm, cũng không ai hiểu hết được đàn bà. Hãy yêu đàn bà đến cùng, nhưng đừng cố gắng để hiểu đàn bà đến cùng, không được đâu, chỉ nhọc công vô ích. Và giả sử có hiểu được thì cũng khó lấp cho đầy, vì cái mà đàn bà thiếu rất khác với điều đàn ông nghĩ và cũng khác với những gì đàn ông có.
Đàn bà thiếu tiền ư? Có thể, nhưng điều đó không quan trọng. Đàn bà thiếu đàn ông ư? Có thể, nhưng điều đó cũng không quan trọng, vì đàn ông trong thiên hạ nào có thiếu gì. Đàn bà thiếu một người tình tuyệt vời, nghe được cả tiếng thở dài khẽ nhất của họ, đọc được những suy nghĩ thầm kín nhất của họ, nhưng những người như thế thì quá hiếm trên đời này. Vì thế mà, bao giờ đàn bà cũng cô đơn.
Tình yêu là bí mật của đàn bà, cũng là sức mạnh vô địch của đàn bà. Vì đàn ông tự nhận mình là kẻ chinh phục nên khi có một người đàn bà trong vòng tay đã hợm hĩnh nghĩ mình là người chiến thắng nhưng trái tim của đàn bà là không ai và không gì chiến thắng được. Không ai bắt được một người đàn bà phải yêu mình, kể cả tổng thống và các vị hoàng đế. Đàn ông có thể chiến thắng tất cả nhưng với tình yêu của đàn bà thì đành phải chịu thua.
Tào Tháo đã từng thua nàng Sái Văn Cơ, cả triều đình nhà Tống đã thua nàng Lý Sư Sư, Hoàng đế Càn Long đã thua trắng Hương Phi và Napoleon đầy kiêu dũng đã phải chịu thua nàng Josephine… Nếu một người đàn ông quan niệm có sự thắng thua trong tình yêu thì cầm chắc là anh ta sẽ thua suốt đời, vì tình yêu là hoàn toàn tự nguyện, là dâng hiến chứ không có sự tranh đoạt nên không có thắng thua. Anh là một kẻ hành khất và người đàn bà đã ban cho anh, vậy thì anh chiến thắng cái nỗi gì?
Cái nghìn vàng của đàn bà là do những ý nghĩ thô tục của đàn ông sinh ra, nhưng sự thật thì tình yêu của đàn bà mới là vô giá. Cái ngàn vàng mua được, mười cái ngàn vàng cũng có thể mua được, nhưng một tình yêu thật sự thì không tiền bạc nào mua được.
Trái tim của nàng nghiêng về ai? Tình yêu của nàng đích thực dành cho ai? Đó là một câu hỏi mà đàn ông không dễ trả lời và nếu ai trả lời vội vã thì cầm chắc là bị nhầm lẫn. Chỉ khi một người đàn ông yêu một người đàn bà đến quên cả cái chết thì tự khắc trái tim của người đàn bà đó sẽ thuộc về anh ta tuyệt đối, tình yêu của nàng cũng sẽ thuộc về chàng tuyệt đối. Nhà văn Sekhop vĩ đại đã dành hẳn một tác phẩm để chứng minh chân lý đó.
“Tôi có hẳn một người đàn bà”. “Có chắc không?” Để có được điều đó thì người đàn ông phải phấn đấu nhiều lắm.
2. Trích trong truyện đã chuyển thành phim: SEX & ZEN:
Con người sinh ra ở đời lúc nào cũng vất vả, phiền muộn trăm chiều, không mảy may được thư nhàn sung sướng. Cũng may bực thánh nhân mở ra trời đất, bày chuyện ái ân nam nữ để có cái giải muộn giải sầu. theo lời các nhà nho xưa, thì cái vật phía dưới eo phụ nữ chính là cánh cửa sinh ra ta mà cũng là nấm mồ chôn ta.
Nhưng nếu không có vật này thì e tóc sẽ bạc sớm hơn vài năm, tuổi thọ sẽ giảm đi vài tuổi. Không tin cứ nhìn các vị hòa thượng, có mấy ai bốn năm mươi tuổi mà tóc không bạc có mấy ai bảy, tám mươi mà nhục thân không rã. Hoặc giả nếu cho rằng cứ đem hòa thượng ra mà nói thì khó, thì xem như những cư sĩ tại gia, đều cũng theo con đường này cả.
Xa thì gian dâm với phụ nữ, gần thì bỡn cợt với đồ đệ, cũng không khác kẻ phàm tục, không biết giữ nề nếp. Còn như bọn thái giám đời xưa, gian dâm với phụ nữ không được mà bỡn cợt với đồ đệ cũng không xong, vì còn cái gì đâu để mà gian dâm, còn cái gì đâu để mà bỡn cợt. Da nhăn tóc bạc hơn người, tưởng đã sống tới vài trăm năm, tiếng gọi là ông mà thực có khác chi bà.
Nơi kinh sư Bắc kinh, chỉ có kẻ thường dân là sống lâu, còn bậc nội giám nào đã ai trăm tuổi. Thế mới biết hai chữ Nữ Sắc vốn không làm hại gì ai, chẳng qua vì trong Bản Thảo Cương Mục không từng có ghi vị thuốc này, cho nên việc chú giải không định rõ. Người cho là thuốc bổ, kẻ gọi là thuốc độc, nhưng xét cho kỹ thì quả có bồi dưỡng con người. Dược tính của nó chẳng khác nhân sâm phụ tử, có thể dùng chung với các vị thuốc này. Có thể dùng như sâm mà không thể gọi là cơm. Nếu không dể ý tới phân lượng, không quan tâm tới giờ giấc, chỉ cốt sao cho thật no say thì thường là hại.
Cái lợi, cái hại của nữ sắc cũng thế. Trường phục thì âm dương đều hòa, đa phục thì xung khắc như nuớc với lửa, biết dùng như thuốc thì giải được ẩn uất, ăn như cơm thì hại tinh huyết.
Nếu người đời biết dùng nữ sắc như vị thuốc, không thưa thớt quá mà cũng không dồn dập quá, thì không thể không tốt, mà cũng không thể quá tốt. Lúc chưa gần nữ sắc, trong bụng nghĩ rằng vị thuốc này không độc tại sao lại sợ. Khi đã gần nữ sắc rồi, trong bụng nghĩ rằng vị thuốc này không phải là cơm thì sao cứ đắm đuối say mê.
Như thế thì không những dương không quá, âm không bí, không có người chết non, mà có thể giúp cho trai có vợ, gái có chồng đúng theo vương đạo, không phải là vô ích. Chỉ có điều, vị thuốc này dược tính giống như nhân sâm, phụ tử, nhưng nơi sản xuất, cách sử dụng thì có khác đôi chút, người dùng không thể không thấu.
Nói về nhân sâm, phụ tử, thì loại "ngoại địa" tốt. Loại "thổ sản" có uống cũng vô ích, Còn nói về nữ sắc thì trái lại, loại "thổ sản" tốt, loại "ngoại địa" không những vô ích mà còn có hại cho người nữa.
Thế nào là "thổ sản"? (cơm nhà) Thế nào la "ngoại địa"(quà chợ)?
Nay có sẳn đàn bà thê thiếp, không cần phải tìm đâu xa, cũng không tốn kém tiền bạc, với tay trong túi lúc nào củng được, ta gọi đó là "thổ sản". Với loại người này, ta mặc tình ăn nằm dọc ngang, không gì trở ngại, gõ cửa lúc nào cũng được mở, không e dè sợ hải. Ðã không làm hại nguyên khí mà còn lợi cho việc truyền giống, một khi giao cảm thì toán thân sảng khoái, gọi đó là bồi dưỡng cho người, há không phải hay sao.
Muốn tìm cho ra diễm sắc, thì phải đến "ngoại môn". Gà nhà vị lạt, thịt không tươi bằng gà đồng, ta gọi đó là "ngoại địa". Gặp hạng phụ nữ này thì không khỏi đêm mơ tưởng, nghĩ cách chiếm đoạt cho bằng được. Tìm vật khêu gợi, rồi đem tặng nhau, hoặc trèo tường để đến hẹn, hoặc đào hang để tư tình. Nhi nữ tình trường, anh hùng khí đoản, kẻ mày râu vì xung động nhất thời mà sa vào vực thẳm khôn lường, đương đầu với mối họa phi thường, đã âm thầm làm tổn thương âm đức mà cũng trắng trợn mất phẩm giá, có khi đến nỗi bị giết hại. Mình chết đã không có người đền mạng, mà vợ nếu còn sống, cũng bị thất tiết. Bao nhiêu tai họa thê thảm biết chừng nào, thế mới biết con người ở đời đối với hai chữ Nữ Sắc ra sao.
Rõ ràng là không thể bỏ cái gần mà tìm cái xa, kén cái tinh mà chọn cái béo, chê cái bình thường mà cầu cái quái dị. Người viết bộ tiểu thuyết này thấu rõ lòng dạ đàn bà nên muốn trình bày với đời, khuyên người đời dập tắt lửa dục chứ không khuyến dâm người đời, xin bạn đọc đừng hiểu lầm chủ ý của tác giả.
Sưu tầm trên net