Ðề: [Khu vực Spam] Topic chém gió, các bác vào đây tha hồ quăng bom
CHUYỆN TÌNH ..... NGƯỜI TA
Đọc và suy ngẫm nhé
"Mình và ngưởi yêu đều là dân Kiên Giang. Mình hơn cô ta 5 tuổi.
Khi kể ra những dòng này mình thực sự bị điên.
Mình và người yêu nhà gần nhau. Nhà cô ta khá khó khăn. Mình đi làm trước nên lo cho e học đại học, mua sắm cho e tất cả các vật dụng cần thiết như xe máy, laptop, v.v...
Không phải e nhận lời yêu mình vì mình có tiền. Mà là 2 đứa thương nhau từ lúc e học lớp 10.
Yêu nhau 7 năm, ra trường e đi làm được 1 năm. Hai đứa đều làm ở Rạch Giá. Mặc dù e cao và đẹp nhưng mình rất tin ở cô ta, mình chưa bao giờ ghen hay đại loại thế.
Trưa nay e nhắn mình vào 4h ghé qua rước e đi làm về (cô ta làm kế toán ở ngân hàng). 3h e nhắn lại bảo anh khỏi rước em nghe.
Mình chọc là chắc lại đi la cà ăn uống với hội bà tám chứ gì. E bảo ừ.
Mình chờ tới 5h30 nhắn hỏi e đi ăn xong quên anh luôn nha. Không thấy e trả lời. Chờ một hồi mình sợ có việc gì nên gọi hỏi con nhỏ bạn của e. Nhỏ bạn nói "đâu có đi ăn gì đâu, vừa nãy cô ta rủ đi hát karaoke ở quán A mà".
Tại sao e nói dối mình? Mình suy nghĩ lát, tặc lưỡi bảo kệ. Một hồi nghĩ thế nào đấy thì mình lấy xe chạy lại quán karaoke.
7 năm trời mình chưa từng hành động như thế. Mình hỏi nhân viên phục vụ xem chủ nhân của cái xe này (xe cô ta) đang ở phòng nào. Mình đi nhanh lên tầng 2. Tới phòng của e đang hát.
Phòng karaoke có ô kính nhỏ có thể nhìn vào trong. Mình nhìn vào. Các bạn biết mình thấy gì ko. Thằng giám đốc đang vòng tay ôm eo người yêu mình hát, tay e cũng vòng qua ôm eo nó.
Mình đang điên và run rẩy khi gõ những dòng này. Mình xô cửa vào. Mình đứng đấy, nhìn e và thằng kia. E và thằng kia đều sững sờ. Mình ko chớp mắt, sau đó mình quay đi.
Các bạn bảo mình phải làm sao bây giờ. Có lẽ trên đời nay chả có ai bất hạnh như mình cả. Từ nãy tới giờ mình như ngườ mất hồn. Mình sẽ nói gì với e và gia đình e đây?
7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, 7 năm yêu nhau, mình đã làm rất nhiều thứ cho e, rất nhiều lúc e thấy hạnh phúc. Vậy mà.
Aaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaaa
UPDATE
nãy giờ mình nằm trên giường. e đã gọi 37 cuộc, mình ko nghe, tắt âm, tắt rung nhìn cái đt sáng đèn. e đang ở ngoài cửa phòng. gõ cửa nãy giờ, mình chỉ im lặng.
mình chỉ muốn nằm, từ chiều giờ chưa ăn gì cả.
UPDATE
các bác ko biết đâu. lúc đó trong phòng karaoke chỉ có e và thằng giám đốc. mình hay chở e đi làm nên biết mặt thằng giám đốc này mà.
e ngồi ngoài cửa 3 tiếng đồng hồ rồi về. mình chả biết phải nói gì nữa. cũng ko biết phải làm gì bây giờ.
các bạn ko biết đâu. lúc đó trong phòng karaoke chỉ có 2 người. cả 2 vòng tay ôm nhau mà, trên bàn đâu có bia bọt gì mà bảo do xỉn hay say.
thực sự khoảnh khắc ấy có thể trở thành nỗi ám ảnh suốt đời của mình.
mình ko thể tin ai được nữa. mất niềm tin thì sống rất khở sở các bạn à. mất niềm tin rồi thì người ta sẽ mất tất cả.
-
mình muốn đi xa một thời gian. mờ sáng mai đón xe đi sài gòn rồi ra nha trang. công việc kệ nó, công ty đuổi thì mình nghỉ, giờ đây không còn gì là quan trọng với mình nữa.
đêm nay có lẽ sẽ không ngủ được.
-
UPDATE
thằng bạn thân của mình vừa đến. nó chưa biết chuyện gì xảy ra. mình thu xếp đồ đạc xong rồi, nó chở đi ăn rồi 2 đứa nhậu, mình sẽ kể cho nó nghe mọi chuyện, tới giờ lên xe thì lên.
mình đã từng đứng trước biển nhiều lần. khi đứng trước biển, mọi thứ dần trở nên hư vô, mọi khổ đau, hận thù cũng trở nên mờ nhạt.
mình sẽ ghé nha trang và đứng trước biển mỗi sáng sớm và chiều tối. hi vọng mình sẽ ko đánh mất thứ quý giá nhất của đời người - niềm tin.
nước trôi qua cầu. lạy chúa, mong cho bình yên về quanh con.
đây cũng là comment cuối cùng của mình trong lúc này. khi nào bình tâm mình sẽ nói nhiều hơn.
-
UPDATE
9h sáng hôm nay mình mới tới sài gòn, một ngày chủ nhật chưa từng có trong đời. Chưa thấy 1 tin nhắn nào của e, có lẽ e cũng không biết nói gì.
Ngồi cafe nghỉ mệt trước khi lên xe ra nha trang. Một mình giữa sài gòn nhộp nhịp mà vẫn thấy trống trãi trong lòng.
Sáng sớm tờ mờ mẹ mình gọi đt hỏi hôm qua mày đi đâu, có đi với con bé H không mà cả đêm qua nó không về, nhà nói gọi đt hỏi mẹ này. Vậy là đêm qua cô ta đi đâu không về.
Ngân hàng của cô ta làm việc sáng thứ 7 và họp từ giữa buổi sáng mà, họp có khi tới chiều tối mới xong.
Cuộc đt đầu tối qua giữa mình và cô ta:
Quote:
mình bấm nút nghe
-mình: ........ im lặng (mọi khi e gọi mình rất hay đùa kiểu như ô la, alo jongseo, v.v...
- e: anh đang ở đâu?
- mình: nha trang
- e : nha trang hả? anh làm gì ở đó?
- mình: không làm gì cả
- e: ........ (im lặng)
- mình: .......... ( im lặng)
- e : em xin lỗi anh, em xin lỗi (gấu bắt đầu khóc)
- e : ....... im lặng
- mình: em nói đi
- e : em, em xin lỗi, em xin lỗi (gấu khóc nấc thành tiếng)
- mình: nếu em ko nói gì, anh tắt máy, khi nào anh về gặp nhau sau
- e : đừng, anh đừng tắt (vẫn khóc nấc)
- mình: có nói hay là ko đây, em rảnh quá nhỉ?
- e : em ko dám gặp a đâu, em sợ, em xl
- mình: e yêu anh ta đúng ko?
- e : em ko biết, em xl anh (gấu vẫn khóc)
- mình: e đừng xl nữa, xl bây giờ ko có ích gì đâu
- mình: em y anh ta đúng ko?
- e : ....... (khóc)
- mình: lâu chưa?
- e : 1 tháng rồi anh à (vẫn khóc)
- mình: 7 năm của anh ko bằng 1 tháng của anh ta hả?
- e : ....... (khóc)
- mình: ...... (im lặng)
- mình: em nói điiiiiiiiiiiii ( mình hét to vào đt)
- e : em ko biết (vẫn khóc)
- e : cho đến lúc này, em mới hiểu thế nào là ty, những năm tháng bên anh e đã nhầm lẫn. e tưởng đó là ty cho đến khi gặp H (thằng giám đốc NH). e muốn có 1 ty đích thực. e ko thể bỏ H được. e xl anh. e đã khóc mấy ngày rồi. tụi e định tìm cơ hội để nói cho anh biết. e chưa làm gì có lỗi với a hết. hôm qua anh ấy rủ em đi hát 1 mình, e nghĩ tới anh nên e mới rủ nhỏ T đi cùng, em sợ mình làm gì có lỗi. (khóc)
- mình: im lặng
- mình: T không đi và em đã ngã vào tay người ta?
- mình: 7 năm trời với biết bao nhiêu kỉ niệm mà em nói đó ko phải ty hả?
- mình: em đừng khóc nữa. em nhớ lần đầu tiên mình hôn nhau ko? lúc đó tim e đập rất mạnh, em ghì lấy anh. đó ko phải ty thì là gi?
- e : khóc
- mình: em nhớ bao nhiêu lần e ngã đầu vào vai anh, 2 đứa lén mẹ ra cầu ngồi, em nói là đừng bao giờ bỏ em, em nói em thấy mình đang bay, em thấy ấm áp, em thấy mình thật hạnh phúc. đó ko phải ty thì là cái gì, em nói đi.
- mình: em nhớ biết bao lần anh đi cần thơ làm. mỗi lần ghé thăm e a báo trước. a tới mà e vui như con nít. e ôm ghì lấy a, lần nào trong lúc ấy em cũng thì thầm vào tai a là đừng bỏ e nha, e y a, e y a. đó ko phải là ty thì là gi?
- mình: e còn nhớ bao nhiêu lần e nt nói là e nhớ anh quá ko? đó ko phải là ty à?
- mình: e nói sau này e thích có con trai trước. em ko thích có con gái trước, vì con gái làm em sẽ được anh hai che chở và bảo vệ. nếu con gái làm chị hai thì sẽ thiệt thòi cho nó, giống như em vậy (gấu là chị 2 trong nhà). e nói con mình sẽ thông minh như anh và xinh đẹp như em. đó ko phải ty thì nó là cái gì?
- mình: mỗi khi a gặp khó khăn trong cv, nhắn cho e, e luôn chọc anh cười. e nói ngốc của e à, ko sao đâu, a giỏi mà, nếu ko được thì thôi, a còn e mà, ghé e đi e cho tập thể dục nè ( tập thể dục là từ mà gấu chỉ việc XH). đó ko phải ty thì là cái gì?
- mình: e nói sau này e ra trường, e đi làm, 2 đứa cùng kiếm tiền cho a khỏi vất vả. 2 đứa sẽ tích luỹ vốn, mua đất xây nhà, cưới nhau, ra kinh doanh riêng, rồi sinh con. đó ko phải ty thì là gì?
- mình: e nói nhiều lúc nhớ a tới phát điên. có lần về quê e lén lấy trộm cái áo gối của a. xog e mang lên cần thơ nằm ngửi cái áo gối. e nói mỗi khi nhớ a là e lấy ra ngửi, cái mùi giông y như có a bên cạnh.
e nói mấy bạn cùng phòng thấy e nằm úp mặt vào cái gối mỉm cười hoài thì tưởng e bị điên. đứa nào lấy cái gối là e giựt lại đem cất liền. đó ko phải ty thì là gì?
- mình: 2 đứa mua laptop mới cho e. a mang về cài win và phần mềm, tinh chỉnh mọi thứ cho mượt mà. e hãnh diện khoe với bạn là anh cái gì cũng giỏi, thông mình khó ai bì. đó ko phải ty thì là gì?
- mình: có lần a nói dối là anh đang bệnh nặng đúng ngày cuối tuần, vì a biết cuối tuần e nghỉ. thế là e vội vả lên xe từ cần thơ và rạch giá. e ko về nhà mà chạy thẳng qua nhà a. biết a lừa, thấy mẹ ra ngoài, e nắm tay a nhét vào ngực e, xong e đấy ra. e cười hí hí nói làm vậy cho anh tức chết. đó ko phải ty thì là gì?
- e : vẫn khóc rấm rứt
- mình: anh ta giàu hơn anh đúng ko, tương lai anh ta sáng hơn anh đúng ko?
- mình: anh ta là ty đích thực hay anh ta nhiều tiền?
- e : e ko biết, nhưng e ko thế bỏ H được (khóc). e muốn giữ chặt ty của mình, muốn một lần sống cho bản thân.
- mình: sống cho bản thân và đánh cắp niềm tin của người khác. sống ko có niềm tin khổ lắm e à. có lẽ a hạnh phúc bên H, nhưng e có nghĩ tới anh và bạn bè, cha mẹ, nội ngoại. e có nghĩ tới chuyện chúng mình tan vỡ, sẽ có rất nhiều người nghi hoặc cuộc sống, sẽ có rất nhiều ngu7o2i hoài nghi cuộc đời.
- mình: đâu phải cái gì thích thì mình làm. sống như thế quá đơn giản. nếu cứ thương thì lao vào nhau, xh khác gì bầy trâu bò. làm người có chữ tình nghĩa. sống với nhau hết cái tình thì còn cái nghĩa. sống có trước có sau thì mới đáng sống.
- mình: cái tình cái nghĩa trong đời nó mới đem lại hạnh phúc thực. vì bản thân, vì vui sướng của mình mà chà đạp, đánh cắp niềm tin của người khác thì giang hồ coi ra gì?
- e : em ko cần biết giang hồ coi e ra gì. e chỉ cần có H. (khóc)
- mình: em lớn rồi, e tự nhận ra đâu là giá trị cuộc sống. cuộc sống còn nhiều thứ phải làm, ko chỉ có tình cảm nam nữ ko. a ko cần biết e yêu ai. nhưng chắc chắn e sẽ mất a. a ko bao giờ tha thứ cho em đâu, đến cuối đời vẫn vậy. làm người mà bạc còn hơn vôi. thôi anh mệt, chuẩn bị đi ngủ.
- e : (khóc to hơn)
- mình: sao phải khóc? từ nay đừng liên lạc với a nữa. a cũng vậy. e có đi tìm ty đích thực hay tìm tiền hay làm đĩ thì cũng mặc xác e.
- mình: đừng bao giờ xin tha thứ. a ko bao giờ gật đầu khi e quay lại đâu.
- mình: tắt máy, gấu khóc suốt cuộc đt.
-
Có 1 bác pm nói Đà Nẵng rất đáng sống. Quê mình ở Quảng Nam. Có lẽ mình sẽ đưa mẹ về Quảng Nam sống cho gần bà con bạn bè, như vậy mẹ sẽ vui. Bây giờ hai mẹ con cũng đã có vốn liếng.
Sau khi bán được đất và nhà thì mình sẽ xin công ty chuyển về miền Trung. Mình ko phán xét gì con gái miền Tây cả, ở đâu cũng có người này người kia. Đơn giản đó là nơi ko dành cho mình.
Nha Trang cũng đẹp đấy nhỉ. Chiều nay mình thuê xe đạp đi dọc đường Trần Phú, nghe nói rất thú vị.
Mình chưa tới Nha Trang lần nào, chỉ đi ngang qua. Đang ngồi quán cafe gần Hòn Chồng, gần khu vực đh Nha Trang, chỗ có cây cầu vượt dành cho người đi bộ từ đh Nha Trang đi xuống bãi biển gần khu Hòn Chồng.
-
Mình đã cố gắng nhắc cho e nhớ về 1 trời kỉ niệm của hai đứa. Mình đã mất bình tĩnh, đã quát tháo. Vậy là xong.
Vết thương rồi cũng sẽ lành. Chúc các bạn giữ được ty của mình. Và hi vọng mình sẽ tìm thấy cô bé nào đó thực sự biết yêu.