Nếu ai cũng sợ thì bóng đá có gì hấp dẫn?
Đã là cuộc chơi thì phải có kẻ thắng người thua, có người cười hạnh phúc thì cũng lắm kẻ khóc ngậm ngùi, có sung sướng tột cùng thì cũng đau buồn tột độ, đó là quy luật chung của muôn đời. Và trong gói gọn bài viết này tôi sẽ nói về ba con người, ba HLV đại tài mà môn thể thao vua sản sinh ra là Sir Alex Ferguson, giáo sư Arsene Wenger và người đặc biệt Mourinho. Những con người vượt qua được nỗi sợ hãi trước mỗi thách thức để đạt được những thành tích đáng nể, sở hữu một lượng người hâm mộ khổng lồ.
Sir Alex Ferguson, một con người đã đi vào hàng huyền thoại của bóng đá thế giới và có lẽ sẽ là HLV số 1 của sân Old Trafford trong vài trăm năm nữa. Ông nổi tiếng không chỉ ở tài năng huấn luyện, khả năng tuyển mộ cầu thủ mà còn ở cá tính rất riêng của mình. Nếu ai đó không thích ông, và nói rằng ông giống Man United chỉ là gặp thời thì đó là những con người có con mắt quá thiển cận. Vì để đạt được những thành tích như ngày hôm nay thì Sir Alex đã phải vượt qua rất nhiều nỗi sợ hãi, những thăng trầm sự nghiệp trong ba thập kỷ làm HLV của Man United.
Đó là giai đoạn đầu khi Man United chỉ là một CLB thuộc hạng trung bình yếu, đội hình tầm thường và không có gì ấn tượng trong mắt người hâm mộ. Là quãng thời gian dài đằng đẵng xây dựng lại một tập thể, chọn lựa từng con người và thử nghiệm đội hình bằng mọi cách. Có thể tôi còn quá ít tuổi và trình độ am hiểu chuyên môn bóng đá còn rất kém cỏi nhưng như Sir Alex từng nói
“Đã dấn thân làm nghề HLV thì không được sợ, sợ hãi thì không thể thành công ở công việc này được”. Thế nên hình ảnh ông run rẩy tay khi chung kết C1 giữa Man United với Barca của hai năm trước khiến nhiều atin-fan, nhiều kẻ ghen ăn tức ở hả hê, lấy đó làm bằng chứng sống mỉa mai ông. Song nói ông sợ thì họ đã sai lầm, đừng bao giờ nhìn nhận một hành động để đánh giá bản chất một con người bạn ạ. Trước khi đánh giá ai đó hãy nhìn lại mình và hãy xem bộ sưu tập danh hiệu cá nhân, danh hiệu tập thể của Sir Alex thuộc top nào của thế giới. Đó là bộ sưu tập thành tích đáng mơ ước của bất kỳ ai trong nghiệp HLV đấy.
Còn người đặc biệt Mourinho tuy tuổi đời còn trẻ song dấu ấn của con người này thì không hề nhỏ, đặc biệt là đối với bóng đá hiện đại ngày nay. Mourinho có thể bị nhiều người không ưa, thấy lố bịch thậm chí là khinh bỉ nhưng cái tôi cá nhân của ông làm cho cuộc đời trở nên vĩ đại theo cách riêng có. Dù so sánh nào cũng là khập khiểng, dù thành quả nào cũng cần một chút may mắn, dù giỏi cỡ nào cũng cần có thời thì Mourinho vẫn là một HLV thành công, đáng để kiêng nể. Tôi rất ghét những ai chê trách Mourinho theo kiểu “té nước theo mưa”, cứ thấy Real thua là lợi dụng nói xóc nỏi xỉa này nọ, cứ thấy Mourinho hò hét ở đường biên là lên án “kẻ vô học”, “loại thiếu giáo dục”... Thế mấy bạn có bao giờ nhìn thấy những danh hiệu, những thành quả lao động và tình yêu gia đình của con người này chưa. Hãy đừng làm những con ếch ngồi đáy giếng, chỉ thấy bầu trời nhỏ bẻ và chỉ biết trách móc kẻ khác khi mình chẳng bằng ai. Còn lý do tôi thích ông ư, đơn giản “Người đặc biệt như Mourinho thì không biết sợ ai đâu, có chăng là sự nể trọng nếu bạn đủ tâm và đủ tầm”!
Người cuối cùng tôi muốn nhắc đến trong bài viết là HLV trưởng của Pháo thủ thành Luân Đôn - giáo sư Arsene Wenger với lòng ngưỡng mộ, sự tôn kính và niềm hy vọng. Có thể tôi cũng từng rất buồn lòng, rất muốn Arsenal có một làn gió mới bằng cách thay thế HLV trưởng. Song trong đáy tim mình, tôi vẫn tin Pháo thủ sẽ tìm lại ánh hào quang năm nào với người thuyền trưởng có học thức uyên bác, tài năng huấn luyện như ông Arsene Wenger. Gần một thập kỉ không danh hiệu, rất nhiều lần đánh mất mình ở thời khắc quan trọng, và hết lần này đến lần khác bán đi những ngôi sao sáng nhất sân Emirates là những nốt trầm, thì Arsenal vẫn là một biểu tượng, Arsene Wenger vẫn là một ngôi sao sáng. Không phải tôi là người yêu thích Man United mà tôi đố kỵ thành công của Arsenal, hay đặt nặng quan niệm không danh hiệu để lợi dụng dè bỉu họ kém cỏi.
Khách quan mà nói đã có đội bóng nào vượt qua Arsenal với mùa giải bất bại 2004 chưa, đã có CLB nào ở Anh làm rung rinh hàng triệu trái tim bằng lối đá hoa mỹ chưa, đã bao giờ ai đó thấy fan trung thành của Pháo thủ nói lời chia tay CLB họ yêu mến chưa, có bao giờ sân Emirates vắng bóng những lời ca oai hùng chưa? Xin thưa là chưa và những điều tiêu cực đó sẽ mãi mãi không xảy ra vì Arsene Wenger là một con người can đảm, không sợ hãi trước sức ép của báo chí và những trò lố của giới truyền thông nhắm vào ông. Thành ra ông vẫn cứ như cây cổ thụ đầy sức mạnh, che chở và nâng đỡ hết lứa cầu thủ này đến lứa cầu thủ khác. Niềm tin của tôi về một Arsenal hùng mạnh rồi sẽ trở lại, quy luật thăng trầm ở đâu cũng có và sau cơn mưa trời lại sáng, đúng không các fan chân chính của Pháo thủ?
Nỗi sợ hãi luôn tồn tại trong mỗi con người dù họ vĩ đại như sao hôm hay chỉ là những kẻ tiểu nhân ở đáy của xã hội. Nó thuộc về bản ngã của con người, và nó chỉ biến mất khi người ta dám sống, dám yêu, dám hận, dám làm tất cả mọi thứ cho mục tiêu lớn nhất cuộc đời mình. Ba HLV tài năng trên đây chính là những ví dụ cho những con người luôn biết mình là ai, luôn biết vượt qua nỗi sợ hãi và luôn luôn thành công, luôn được các fan yêu mến hết lòng.
Hải Đăng