Bui An
Lãng Khách
Mình không biết 8675 nghĩa là gì, diễn viên sinh năm 86 và đạo diễn sinh năm 75 chăng? Mà xem trong phim cũng không thấy 8675 ở đâu nên thôi kệ. Dù sao thì đây cũng là bộ phim vô vị nhất của màn ảnh Việt từ đầu năm đến nay.
Trước khi vào rạp xem phim, bạn nên tấp ngay vào tiệm trái cây đầu ngõ, mua trái xoài, xin thêm bịch muối ớt, nhớ xin nhiều nhiều. Lúc xem phim, tầm 5 - 10p bạn lại lấy muối ra chấm 1 lần, cho nó đỡ nhạt, chứ phim này nhạt toẹt từ đầu đến cuối.
Phim có 3 phần, 3 phim nhỏ, và nó không liên quan gì nhau cả, mình thích thì mình bỏ vào cho đủ thời lượng thôi. Phần 1, là về một anh võ sĩ, đi đến đất Bình Định để tìm lại đối thủ, xong anh đối thủ kia từ chối đấu với ảnh, bảo đi trong vùng mà kiếm người. Đến đây phim bắt đầu chuyển qua phim hề, hề hước lắm, như coi phim kungfu kiểu 28 năm về trước.
Biên kịch chắc lậm mấy cái phim hongkong xa xưa ấy, ráng nhét vào Bình Định, xem cười vãi, cười vì sự ngô nghê ngờ nghệch đến khó tưởng tượng. Mấy trò múa may khi bán quán ăn nó xàm, lại còn xàm hơn khi bà kia (sao khi flex câu "Con gái Bình Định cầm roi dí chồng") bảo anh võ sĩ sang Tây Sơn mà kiếm "cao thủ" thì ảnh đi mẹ vô... bảo tàng. Vô bảo tàng ảnh gặp anh bảo vệ, xong anh bảo vệ không thèm bảo vệ bảo tàng nữa, ra bãi đất trống đánh võ với ảnh. Anh bảo vệ thi triển "Yến Phi Quyền" của Nguyễn Huệ gì đó, nhìn khá giống tư thế "đại bàng gãy cánh" trong mấy phim võ hiệp hư cấu, đánh anh võ sĩ lòi đờm. Anh võ sĩ nhận ra ở Bình Định ai cũng biết võ và là cao thủ, rồi quay về gặp anh kia, cả hai ... rủ nhau đi ăn bún tôm đặc sản Bình Định, hết phim 1. Phần này là bài tập làm văn cơ bản về "tinh thần thượng võ", mô tả Bình Định như làng kungfu, dân Bình Định xem được chắc cười chết.
Phần 2, a phần phim này là anh Rocker Nguyễn (em họ của Tuấn Anh báo Tuổi Trẻ) đóng vai doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, bận rộn, xuống quán bar gặp một cô gái nước ngoài đang ngồi hát "Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi", tất nhiên là hát dở. Xong họ bắt chuyện với nhau, cô kia bảo rằng Sài Gòn đẹp lắm, rồi họ quyết định đi xem Sài Gòn đẹp chỗ nào, rất gượng gạo và thiếu cảm xúc. Họ cứ đi vòng vòng quanh Sài Gòn để ăn món này món kia, rồi vào bar quẩy, rồi ra bờ sông ngắm bình minh. Nói chung là làm biên kịch sướng ghê, chả cần nghĩ ngợi câu chuyện gì, đi vòng vòng cho hết phim là được. Phần này là bài tập làm văn mẫu "Miêu tả thành phố tôi yêu", 4 điểm, khuyến khích thêm 1 điểm cho Emma Lê xinh nữa là thành 5 điểm, về chỗ.
Phần 3, Isaac đây rồi, ảnh trong vai anh ca sỹ đi tìm cảm hứng cho bài hát mới. Phần này đỡ nhạt nhất, nhờ vào diễn xuất của La Thành (vốn là diễn viên rất có kinh nghiệm) trong vai anh hướng dẫn viên đâm bang. Dù vậy thì câu chuyện này cũng chỉ ngang với MV ca nhạc chiếu free trên Youtube, chứ chiếu rạp thì hơi cố quá. Phần này là bài tập làm văn về "thoát khỏi sự nhàm chán thường ngày".
Mang tiếng là phim quảng bá du lịch mà quay phim hổng có đẹp, không có phần nào đẹp cả, góc máy và khoảnh khắc rất thường. Chưa kể toàn quay vào trời ngày mây xám xịt, cảnh Ninh Bình ấy, quay phải ngày trong xanh nắng vàng chiếu xiên này nọ, chứ cảnh trong phim toàn trời âm u muốn mưa tới nơi, thì hết cứu. Bình Định và Sài Gòn cũng vậy, không có cảnh nào khiến người xem phải trầm trồ cả, toang.
Được cái là phim này quay các món ăn rất đẹp, kèm thuyết trình y chang như TVC quảng cáo bột ngọt bột nêm đồ ta hay thấy trên TV, mang đến một cảm giác không thực, không cảm xúc, nhạt nhẽo khi xem món ăn kiểu như thế. Xem quảng cáo món ăn mà chán còn hơn xem mấy clip Youtube của mấy food reviewer như Khoai.
Tóm lại thì phim này không có gì hay cả.
Trước khi vào rạp xem phim, bạn nên tấp ngay vào tiệm trái cây đầu ngõ, mua trái xoài, xin thêm bịch muối ớt, nhớ xin nhiều nhiều. Lúc xem phim, tầm 5 - 10p bạn lại lấy muối ra chấm 1 lần, cho nó đỡ nhạt, chứ phim này nhạt toẹt từ đầu đến cuối.
Phim có 3 phần, 3 phim nhỏ, và nó không liên quan gì nhau cả, mình thích thì mình bỏ vào cho đủ thời lượng thôi. Phần 1, là về một anh võ sĩ, đi đến đất Bình Định để tìm lại đối thủ, xong anh đối thủ kia từ chối đấu với ảnh, bảo đi trong vùng mà kiếm người. Đến đây phim bắt đầu chuyển qua phim hề, hề hước lắm, như coi phim kungfu kiểu 28 năm về trước.
Biên kịch chắc lậm mấy cái phim hongkong xa xưa ấy, ráng nhét vào Bình Định, xem cười vãi, cười vì sự ngô nghê ngờ nghệch đến khó tưởng tượng. Mấy trò múa may khi bán quán ăn nó xàm, lại còn xàm hơn khi bà kia (sao khi flex câu "Con gái Bình Định cầm roi dí chồng") bảo anh võ sĩ sang Tây Sơn mà kiếm "cao thủ" thì ảnh đi mẹ vô... bảo tàng. Vô bảo tàng ảnh gặp anh bảo vệ, xong anh bảo vệ không thèm bảo vệ bảo tàng nữa, ra bãi đất trống đánh võ với ảnh. Anh bảo vệ thi triển "Yến Phi Quyền" của Nguyễn Huệ gì đó, nhìn khá giống tư thế "đại bàng gãy cánh" trong mấy phim võ hiệp hư cấu, đánh anh võ sĩ lòi đờm. Anh võ sĩ nhận ra ở Bình Định ai cũng biết võ và là cao thủ, rồi quay về gặp anh kia, cả hai ... rủ nhau đi ăn bún tôm đặc sản Bình Định, hết phim 1. Phần này là bài tập làm văn cơ bản về "tinh thần thượng võ", mô tả Bình Định như làng kungfu, dân Bình Định xem được chắc cười chết.
Phần 2, a phần phim này là anh Rocker Nguyễn (em họ của Tuấn Anh báo Tuổi Trẻ) đóng vai doanh nhân trẻ tuổi thành đạt, bận rộn, xuống quán bar gặp một cô gái nước ngoài đang ngồi hát "Sài Gòn đẹp lắm Sài Gòn ơi, Sài Gòn ơi", tất nhiên là hát dở. Xong họ bắt chuyện với nhau, cô kia bảo rằng Sài Gòn đẹp lắm, rồi họ quyết định đi xem Sài Gòn đẹp chỗ nào, rất gượng gạo và thiếu cảm xúc. Họ cứ đi vòng vòng quanh Sài Gòn để ăn món này món kia, rồi vào bar quẩy, rồi ra bờ sông ngắm bình minh. Nói chung là làm biên kịch sướng ghê, chả cần nghĩ ngợi câu chuyện gì, đi vòng vòng cho hết phim là được. Phần này là bài tập làm văn mẫu "Miêu tả thành phố tôi yêu", 4 điểm, khuyến khích thêm 1 điểm cho Emma Lê xinh nữa là thành 5 điểm, về chỗ.
Phần 3, Isaac đây rồi, ảnh trong vai anh ca sỹ đi tìm cảm hứng cho bài hát mới. Phần này đỡ nhạt nhất, nhờ vào diễn xuất của La Thành (vốn là diễn viên rất có kinh nghiệm) trong vai anh hướng dẫn viên đâm bang. Dù vậy thì câu chuyện này cũng chỉ ngang với MV ca nhạc chiếu free trên Youtube, chứ chiếu rạp thì hơi cố quá. Phần này là bài tập làm văn về "thoát khỏi sự nhàm chán thường ngày".
Mang tiếng là phim quảng bá du lịch mà quay phim hổng có đẹp, không có phần nào đẹp cả, góc máy và khoảnh khắc rất thường. Chưa kể toàn quay vào trời ngày mây xám xịt, cảnh Ninh Bình ấy, quay phải ngày trong xanh nắng vàng chiếu xiên này nọ, chứ cảnh trong phim toàn trời âm u muốn mưa tới nơi, thì hết cứu. Bình Định và Sài Gòn cũng vậy, không có cảnh nào khiến người xem phải trầm trồ cả, toang.
Được cái là phim này quay các món ăn rất đẹp, kèm thuyết trình y chang như TVC quảng cáo bột ngọt bột nêm đồ ta hay thấy trên TV, mang đến một cảm giác không thực, không cảm xúc, nhạt nhẽo khi xem món ăn kiểu như thế. Xem quảng cáo món ăn mà chán còn hơn xem mấy clip Youtube của mấy food reviewer như Khoai.
Tóm lại thì phim này không có gì hay cả.