Chương Trình "Chào Ngày Mới" Của HD Sài Gòn

Tình trạng
Không mở trả lời sau này.

truonghd

Well-Known Member
10 thắng cảnh lịch sử đáng chiêm ngưỡng nhất thế giới​

TripAdvisor, một website du lịch toàn cầu vừa công bố danh sách 10 thắng cảnh lịch sử đáng chiêm ngưỡng nhất thế giới do các lữ khách bình chọn.
Những thắng cảnh này vẫn luôn là điểm đến lựa chọn số 1 của du khách khi muốn tìm đến những kỳ quan do con người tạo nên. Và chúng ta vẫn thường thấy chúng xuất hiện trên những tấm ảnh tuyệt đẹp của một tạp chí du lịch nào đó do du khách chụp lại, hay qua lời kể của những du khách đã tới đó trên báo chí, website hay các công cụ xã hội trên internet khác.

Hãy cùng điểm tên danh sách 10 thắng cảnh lịch sử đáng chiêm ngưỡng nhất thế giới do các lữ khách bình chọn. và Top 10 thắng cảnh lịch sử đẹp nhất ở Mỹ do độc giả của TripAdvisor bầu chọn nhé.

Top 10 thắng cảnh lịch sử đáng chiêm ngưỡng nhất trên thế giới

Vị trí thứ 10: Quảng trường Rynek Glowny, Krakow, Ba Lan

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 9: Bức tường thành phố cổ đại, Dubrovnik, Croatia

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 8: Đại Giáo đường St. Peter, thành phố Vatican, Italy

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 7: Giáo Hội của Đấng Cứu Rỗi của chúng ta, St. Petersburg, Nga

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 6: Nhà Thờ Lớn và nhà thờ Hồi giáo ở Cordoba, Tây Ban Nha

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 4: Di sản Thế giới Petra, Wadi Musa, Jordan

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 3: Cung điện Taj Mahal, Agra, Ấn Độ
10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg



Vị trí thứ 2: Angkor Wat, Siem Reap, Campuchia

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg


Vị trí thứ 1: Machu Picchu, Machu Picchu, Peru

10-thang-canh-lich-su-dang-chiem-nguong-nhat-the-gioi.jpg
Sao k có Việt Nam ta*-:)
 

Abuabu

New Member
Sao k có Việt Nam ta*-:)

Hòn Bảy Cạnh hoang sơ của vùng biển Côn Đảo​


Hòn Bảy Cạnh là hòn đảo lớn thứ 2 trong số 16 hòn đảo thuộc quần đảo Côn Đảo.Khám phá vẻ đẹp hoang sơ của Côn đảoKhám phá Côn Đảo - Hòn đảo bí ẩn nhất thế giớiVề Côn Đảo thưởng thức hạt bàng rang
Nằm ở phía Đông Côn Đảo, Hòn Bảy Cạnh được che phủ bởi rừng nguyên sinh, rừng ngập mặn thuộc hệ sinh thái nhiệt đới hải đảo với 882 loài thực vật và gần 150 loài động vật. Đến đây, bạn sẽ có cơ hội lặn biển để ngắm san hô, cá và các loài sinh vật biển khác sống trên các rặng san hô.

hon-bay-canh-hoang-so-cua-vung-bien-con-dao.jpg


San hô ở đây rất đa dạng chủng loại với san hô dạng phiến, dạng bàn, dạng cành, dạng khối đều thuộc Sách đỏ của Việt Nam. Ngoài ra, Hòn Bảy Cạnh còn có tài nguyên sinh vật biển phong phú với cá heo, rùa xanh, bò biển, ốc đá, trai tai tượng vảy, hải sâm, cá bướm, san hô não…

hon-bay-canh-hoang-so-cua-vung-bien-con-dao.jpg


Một đặc trưng của Hòn Bảy Cạnh chính là hệ sinh thái rừng ngập mặn. Rừng ngập mặn Côn Đảo phân bố chủ yếu trên nền thổ nhưỡng san hô chết, cát, sét mềm. Đây cũng là điểm khác biệt của rừng ngập mặn Côn Đảo nên khi nước thủy triều rút, bạn vẫn có thể đi lại dễ dàng trong rừng, không bị sình lầy như các nơi khác.

hon-bay-canh-hoang-so-cua-vung-bien-con-dao.jpg


Đêm xuống, bạn còn được tìm hiểu về đời sống của một loài cua chỉ có ở Côn Đảo mà người dân quen gọi là cua xe tăng. Loài cua này rất nhát người, chỉ cần nghe tiếng chân khách xào xạc trên thảm lá là chúng trốn biệt.

hon-bay-canh-hoang-so-cua-vung-bien-con-dao.jpg


Đây là loài cua cạn lớn nhất Việt Nam với chiều dài mai có thể lên tới 10cm, đôi càng dị hình bên to, bên nhỏ nhưng rất chắc, khỏe, đủ sức xé lá và ăn các loài thực vật. Một điều đặc biệt của loài cua này là khi gãy càng chúng vẫn có thể tự mọc lại. Các nhà khoa học vẫn đang trong quá trình tìm hiểu, định danh cho loài cua đặc biệt này.

hon-bay-canh-hoang-so-cua-vung-bien-con-dao.jpg


Rừng gặp biển, biển ôm ấp lấy rừng – hình ảnh thiên nhiên hòa quyện mang tới cho du khách cảm giác thư thái, yên bình.
 

wimax

Well-Known Member
Sao k có Việt Nam ta*-:)

a1a-483362-1368798615_500x0.jpg


Một tòa nhà 40 tầng có thể nằm gọn trong hang Sơn Đoòng tại tỉnh Quảng Bình. Giới khoa học cho rằng đây là hang lớn nhất thế giới.

a9-948445-1368798615_500x0.jpg


Những tảng đá lớn bị phủ rêu là thách thức lớn đối với những người muốn vào hang Sơn Đoòng. Mặc dù hang rất lớn, song con người hầu như không thể nhìn thấy nó cho tới khi đứng trước cửa hang

a13-133255-1368798615_500x0.jpg


Ánh sáng rọi xuống những khối đá trong hang Sơn Đoòng.

a14-624289-1368798616_500x0.jpg


Bức vách cao tới 60 m trong hang Sơn Đoòng được gọi là "Vạn lý trường thành của Việt Nam". Nó từng cản trở nỗ lực khám phá hang của các nhà thám hiểm năm 2009.

a2-980515-1368798616_500x0.jpg


Hai người bơi trong hang Kén, một trong 20 hang động được phát hiện tại Việt Nam năm ngoái.

a10-330315-1368798616_500x0.jpg


Trong mùa khô (từ tháng 11 tới tháng 4 năm sau), các nhà thám hiểm có thể vào hang Kén. Nhưng vào mùa mưa, nước dâng lên và chẳng ai có thể vào được

a3-858432-1368798617_500x0.jpg


Một nhà thám hiểm leo xuống hang Loọng Con. Hơi nước bốc hơi trong không khí lạnh, tạo nên mây ngay trong hang.

a4-282145-1368798617_500x0.jpg


Một vòm hang bị sập từ rất lâu cho phép ánh sáng lọt vào hang Sơn Đoòng, tạo điều kiện cho cây cối phát triển.

a6-490602-1368798617_500x0.jpg


Các nhà thám hiểm tiến vào hang Én. Vào mùa mưa, nước trong hang có thể dâng cao tới 100 m, nhấn chìm những tảng đá mà các nhà thám hiểm đang đứng ở trên.

a7-733692-1368798617_500x0.jpg


Lòng hang Én thu hẹp khi đoàn thám hiểm tiến vào bên trong. Nước trong hang dâng lên một lúc rồi rút ra hang Sơn Đoòng.

a8-248175-1368798617_500x0.jpg


Đoàn thám hiểm dừng lại để ngắm bức tường đá giống như thác nước gần lối ra của hang Én
 

Abuabu

New Member
Mùa hè nóng nực tranh thủ đi du lịch tắm biển nào

7 bãi biển Việt Nam mà du khách quốc tế nên tới​


Mùa hè sắp đến và những bãi biển là lựa chọn hàng đầu của nhiều khách du lịch. Dưới đây là những bãi biển đẹp nhất Việt Nam mà tạp chí Lonely Planet khuyên du khách nên lựa chọn khi tới Việt Nam.
1. Nha Trang

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Nha Trang đã được du khách khắp nơi trong và ngoài nước đến tham quan và du lịch trong nhiều năm qua. Đây được đánh giá là bãi biển đẹp nhất Việt Nam với biển xanh, cát trắng trải dài như bất tận.

2. Mũi Né

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Bãi biển Mũi Né với biển xanh, đồi cát trắng đã làm say đắm bao lòng người. Nơi đây được thiên nhiên ưu đãi với bốn mùa nắng gió, rất thích hợp cho việc nghỉ dưỡng. Ngoài phong cảnh nên thơ, lãng mạn, Mũi Né cũng rất thích hợp cho các môn thể thao dưới nước như dù lượn, lướt ván...

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Cồn cát tuyệt đẹp tại Mũi Né​

3. Phú Quốc

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Là một trong những hòn đảo hoang sơ nhất Việt Nam, Phú Quốc thu hút du khách với biển xanh, cát trắng, những khu rừng nguyên sinh. Đến Phú Quốc bạn có thể ghé thăm các bãi tắm nổi tiếng như Bãi Sao, bãi Ông Lang.

4. Côn Đảo

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Côn Đảo là hòn đảo nằm biệt lập ngoài khơi bờ biển Việt Nam. Ở đây vẫn giữ được cảnh quan thiên nhiên hoang sơ, bí ẩn, đẹp kỳ diệu với những du khách ưa khám phá.

5. Mỹ Khê

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Mỹ Khê là một bãi biển đầy quyến rũ với sức thu hút kỳ lạ với bất kỳ du khách nào đến Đà Nẵng. Tại đây du khách sẽ được tận hưởng khung cảnh tuyệt vời của biển xanh, cát trắng mịn, sóng biển ôn hòa, nước ấm quanh năm, cùng hàng dừa thơ mộng...

6. Cửa Đại

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Cửa Đại là bãi biển thuộc tỉnh Quảng Nam. Đến với Quảng Nam, ngoài điểm du lịch được yêu thích nhất thế giới là Hội An thì du khách cũng không thể quên bãi biển Cửa Đại. Biễn biển này mang trong mình vẻ trẻ trung sống động với nhiều khu nhà lộng lẫy, những resort tiện nghi

Với bãi biển đẹp, không khí trong lành, dịu nhẹ, Cửa Đại hứa hẹn mang đến nhiều sự thư thái, thoải mái cho các du khách.

7. Dốc Lết

7-bai-bien-viet-nam-ma-du-khach-quoc-te-nen-toi.jpg

Cách Nha Trang khoảng 50 km, khác với bãi biển Nha Trang đầy nắng và ồn ào, đến với Dốc Lết bạn sẽ cảm thấy một không gian tĩnh mịch, yên bình hơn rất nhiều. Ở đây có những dải cát trắng trải dài bất tận, những đụn cát cao hàng chục mét, ngăn cách bãi biển với phần đất ven bờ. Ai muốn đến bãi tắm đều phải leo qua những đụn cát dài, mệt phờ mà hứng thú, đúng với cái tên "Dốc Lết" của nó.
 

longdnl

Well-Known Member
Ðề: Re: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

So với 10 em kia @@ Thì em này ít nhất cũng ngang hàng

Nó là hang động tự nhiên lớn nhất thế giới trên tạp chí nổi tiếng National Geographic.

[video=youtube_share;pqqeHiPPYNg]http://youtu.be/pqqeHiPPYNg[/video]​
 

Abuabu

New Member
a1a-483362-1368798615_500x0.jpg


Một tòa nhà 40 tầng có thể nằm gọn trong hang Sơn Đoòng tại tỉnh Quảng Bình. Giới khoa học cho rằng đây là hang lớn nhất thế giới.

a9-948445-1368798615_500x0.jpg


Những tảng đá lớn bị phủ rêu là thách thức lớn đối với những người muốn vào hang Sơn Đoòng. Mặc dù hang rất lớn, song con người hầu như không thể nhìn thấy nó cho tới khi đứng trước cửa hang

a13-133255-1368798615_500x0.jpg


Ánh sáng rọi xuống những khối đá trong hang Sơn Đoòng.

a14-624289-1368798616_500x0.jpg


Bức vách cao tới 60 m trong hang Sơn Đoòng được gọi là "Vạn lý trường thành của Việt Nam". Nó từng cản trở nỗ lực khám phá hang của các nhà thám hiểm năm 2009.

a2-980515-1368798616_500x0.jpg


Hai người bơi trong hang Kén, một trong 20 hang động được phát hiện tại Việt Nam năm ngoái.

a10-330315-1368798616_500x0.jpg


Trong mùa khô (từ tháng 11 tới tháng 4 năm sau), các nhà thám hiểm có thể vào hang Kén. Nhưng vào mùa mưa, nước dâng lên và chẳng ai có thể vào được

a3-858432-1368798617_500x0.jpg


Một nhà thám hiểm leo xuống hang Loọng Con. Hơi nước bốc hơi trong không khí lạnh, tạo nên mây ngay trong hang.

a4-282145-1368798617_500x0.jpg


Một vòm hang bị sập từ rất lâu cho phép ánh sáng lọt vào hang Sơn Đoòng, tạo điều kiện cho cây cối phát triển.

a6-490602-1368798617_500x0.jpg


Các nhà thám hiểm tiến vào hang Én. Vào mùa mưa, nước trong hang có thể dâng cao tới 100 m, nhấn chìm những tảng đá mà các nhà thám hiểm đang đứng ở trên.

a7-733692-1368798617_500x0.jpg


Lòng hang Én thu hẹp khi đoàn thám hiểm tiến vào bên trong. Nước trong hang dâng lên một lúc rồi rút ra hang Sơn Đoòng.

a8-248175-1368798617_500x0.jpg


Đoàn thám hiểm dừng lại để ngắm bức tường đá giống như thác nước gần lối ra của hang Én

đúng là tuyệt tác thiên nhiên dành cho VN phải ko Ngọc ???
 

genzo1984

Well-Known Member
Ðề: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

chào buổi chiều cả nhà
kế hoạch mừng sinh nhật HDVN thế nào các anh?
 

Abuabu

New Member
Khách 'tố' điện máy Nguyễn Kim bán hàng hỏng​
27/06/2013 11:45 |
- Mua tủ lạnh Sharp tại điện máy Nguyễn Kim về chưa sử dụng đã bị rạn nứt các hộc nhựa đựng thức ăn, logo bên ngoài thì bị nhòe, phai màu, các cạnh viền cao su vách ngăn bị ố vàng.

Trong đơn gửi đến Ban biên tập mục Bảo vệ người tiêu dùng - Báo điện tử VTC News, chị Ông Huệ Sang (SN 1967, trú tại đường Tạ Quang Bửu, P.5, Q.8, TPHCM) trình bày, vào ngày 28/2/2013 chị Sang có mua 1 tủ lạnh hiệu Sharp tại Trung tâm điện máy Nguyễn Kim (Trần Hưng Đạo, Q.1) với giá trên 30 triệu đồng.

Vào thời gian đó, do nhà chị Sang đang xây dựng chưa hoàn thiện nên tủ lạnh mang đến chị kiểm tra qua loa, cứ nghĩ rằng máy mới và đằng nào thì vẫn còn thời gian bảo hành nên vẫn để nguyên đai, nguyên kiện như ban đầu.

DSC00501.jpg

Chị Sang khiếu nại đến Ban bảo vệ Người tiêu dùng - Báo điện tử VTC News.​

Đến cuối tháng 5, chị Sang nhận nhà mới và nhờ nhân viên Nguyễn Kim vận chuyển đến nhà mới để sử dụng sản phẩm. Lúc đó, khi mở tủ lạnh kiểm tra nội thất bên trong thì phát hiện các ngăn kéo nhựa đều bị rạn nứt, các đường cao-su vách ngăn bị xỉn màu (từ trắng chuyển sang hơi vàng ố), logo Sharp bên ngoài bị phai mờ...

Chị Sang lập tức báo cho nhân viên vận chuyển biết được sự việc, đồng thời báo cho Phòng chăm sóc khách hàng Nguyễn Kim về vấn đề này. Sau đó, có hai nhân viên bộ phận Quản lý chất lượng đến nhà chị Sang xác minh và giám định sản phẩm, có chụp ảnh hiện trường tủ lạnh.

Sau 1 tuần, hãng Sharp cũng cho nhân viên bên bộ phận bảo hành trực tiếp đến nhà chị Sang chụp hình tủ lạnh, ghi nhận ý kiến khách hàng.

DSC00472.jpg

Những vết rạn, nứt hộc tủ đựng thức ăn của tủ lạnh Sharp.​

Sau thời gian này, không thấy bên có trách nhiệm hoàn thiện giải quyết khiếu nại nên chị Sang đã nhiều lần liên hệ đến văn phòng điện máy Nguyễn Kim thì nhận được câu trả lời "chờ giải quyết", sau nhiều lần phản ánh.

"Giám đốc chăm sóc khách hàng bảo tôi là chờ 1 tháng, họ sẽ đến thay phụ tùng bên trong tủ lạnh. Họ cứ bảo tôi chờ đợi, chờ mãi và yêu cầu đừng gọi điện nữa, chờ họ thương lượng với hãng Sharp, khi nào có tin sẽ báo cho tôi hay" - chị Sang nói.

Chị Sang cho biết, rất bức xúc với cách giải quyết của Trung tâm điện máy Nguyễn Kim. Chị mong muốn đổi máy mới không chấp nhận thay đổi phụ tùng vì máy mua về chưa hề sử dụng, vẫn còn nguyên đai nguyên kiện 100%.

DSC00489.jpg

Cánh cửa với vách ngăn ố vàng.​

Ngày 24/6 phóng viên VTC News đã có buổi làm việc cùng ông Phan Văn Tiến - Trưởng bộ phận chăm sóc khách hàng Nguyễn Kim (Q.1, TP HCM).

Theo ông Tiến, trường hợp phản ánh của chị Sang bên Trung tâm điện máy có ghi nhận và đã làm việc, lên kế hoạch đổi trả sản phẩm. Dù bất kỳ do lỗi ở đâu, phía trung tâm vẫn chấp nhận chịu thiệt để mang đến khách hàng sự an tâm, tin tưởng khi mua bất cứ sản phẩm nào tại Trung tâm điện máy Nguyễn Kim.

"Tâm lý người Sài Gòn mua đồ rất thoáng, nhiều khi không kiểm tra kỹ, mua rồi để đó đến khi sử dụng mới mang ra xem, lúc đó có những trường hợp như chị Sang chẳng hạn, do vậy chúng tôi không hề gây khó dễ cho khách hàng mà luôn tạo điều kiện thuận lợi để khách hàng có được những sản phẩm, vật dụng sinh hoạt gia đình ưng ý nhất, với chất lượng, giá cả và chế độ bảo hành tối ưu nhất" - ông Tiến khẳng định.

Tối cùng ngày, ngay sau khi nhận được phản ảnh của VTC News, phía Trung tâm điện máy Nguyễn Kim đã chở đến nhà chị Sang 1 máy tủ lạnh mới 100% để đổi tủ lạnh trước đó mà chị Sang đã mua bị lỗi.

Chị Sang phấn khởi "Cảm ơn Báo điện tử VTC News vào cuộc, cũng như thiện chí của Trung tâm điện máy Nguyễn Kim. Tôi thật sự mong muốn phía Nguyễn Kim luôn có những phản hồi nhanh chóng, tích cực để khách hàng không phải bức xúc, thời gian kéo dài gây lo lắng, thiệt hại cho người tiêu dùng".
 

dangtu

Active Member
Ðề: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

chào cả nhà buổi chiều nhiều niềm vui
 

dangtu

Active Member
Ðề: Re: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

mẹ bà nhìn là biết là giả mà nó bảo chuẩn bị đưa tiền mới kiểm tra lại phát hiện giả bó tay .com


Tranh chấp tờ vé số 'trúng đặc biệt' 1,5 tỷ đồng


Công an xác nhận tờ vé số bị cắt dán nhưng chủ nhân đưa đến tòa án, yêu cầu đại lý trả thưởng trên 1,3 tỷ đồng vì nghi ngờ có sự đánh tráo.

Chiều 26/6, TAND TP Rạch Giá (Kiên Giang) hòa giải bất thành vụ kiện tranh chấp tờ vé số trúng độc đắc. Gia đình nguyên đơn Nguyễn Thị Tuyết ở xã Mong Thọ A, huyện Châu Thành (Kiên Giang) tụ tập đông người trước cơ quan xét xử, lớn tiếng mất trật tự buộc công an can thiệp.

Trình bày với tòa án, bà Tuyết cho biết sở hữu vé trúng giải đặc biệt mang số 938368, ký hiệu AG-7K3, mở thưởng ngày 21/7/2011 do Công ty Xổ số kiến thiết An Giang phát hành. Sau khi mở thưởng một ngày, bà cùng nhiều người thân đến đại lý vé số Triều Phát của bị đơn Ngô Xương Phúc (ngụ TP Rạch Giá) để đổi thưởng. Nhận tờ vé số, chủ đại lý cho biết trúng đặc biệt, yêu cầu bà đưa giấy CMND để làm thủ tục lĩnh thưởng.

Tờ vé số bị cho là có sự cắt dán nên chủ đại lý không đồng ý trả thưởng. Ảnh: Đ.X.

Theo biên bản sự việc ngày 22/7/2011, khi ông Phúc ghi thông tin của bà Tuyết vào phía sau tờ vé số và nhờ ông Trần Thanh Phương (cậu bà Tuyết) cùng ký tên, tờ vé số được chủ đại lý bỏ vào hộc tủ. Lúc chuẩn bị chi tiền, ông Phúc gọi người cháu của mình là ông Ngô Xuân Bình kiểm tra lần nữa. Vừa cầm lên kiểm tra bằng mắt thường, anh Bình cho rằng đây là tờ vé số giả đã được cắt dán lại. Đây là nguyên nhân ông Phúc từ chối trả thưởng cho bà Tuyết.

Để có cơ sở xử lý, Công an TP Rạch Giá tiến hành giám định, cho thấy tấm vé số nguyên thủy mà bà Tuyết sở hữu có số 738362, do Công ty Xổ số kiến thiết An Giang phát hành ngày 21/7/2011 bị cắt dán thành số 938368 để trùng khớp với giải đặc biệt. Vé số 738362 này nằm trong tổng số 50 tờ có số cuối cùng 62 được đại lý Diễm Thúy mua của đại lý Bảy Hưng (TP Rạch Giá) và bán hết cho nhiều người bán vé số dạo ở Hà Tiên, trong đó có anh Được là con bà Tuyết. Cơ quan điều tra cũng xác định trong vụ này không có dấu hiệu của tội phạm hình sự nên không khởi tố vụ án.

Dù đã có kết luận của công an nhưng bà Tuyết cho rằng bị chủ đại lý đánh tráo tờ vé số nên kiện đòi ông Phúc phải trả thưởng 1,35 tỷ đồng sau khi trừ thuế. "Tôi quyết kiện đến cùng vì tờ vé số trúng thưởng do con tôi bán không hết đã giữ lại. Chắc chắn đã bị đánh tráo", bà Tuyết khẳng định.

Lê Vân
 
Chỉnh sửa lần cuối:

abchen

Member
Đang bị nhức đầu nghẹt mũi mà tình cờ đọc được bài này trên mạng tự nhiên thấy nhẹ cả người. Copy qua đây tặng anh em, bài viết khá dài...

Kính chuyển một câu chuyện thật, rất cảm động "Người Con Lai và Chiếc Vỏ Ốc" được Hoàng Thanh viết lại. Tác giả : Hoàng Thanh
tên thật Võ Ngọc Thanh, một dược sĩ thuộc lớp tuổi 30, cư dân Westminster, Orange County, đã nhận giải đặc biệt Viết Về Nước Mỹ 2010 với bài viết về Lễ Tạ Ơn mang tựa đề “Chỉ với một nụ cười...” Sau đây là bài viết mới của Hoàng Thanh, với lời đề tặng nhân vật có thật của câu chuyện “Thân tặng chị Amy - người con gái da đen có tấm lòng vàng.”




Người Con Lai và Chiếc Vỏ Ốc

Bước vào tiệm food to go, tôi thoáng thấy một phụ nữ da đen - mà tôi nghĩ ngay là người Mỹ đen hay Phi châu, đứng trước quầy thức ăn dường như đang lựa chọn. Như thường lệ, tôi đứng đợi tới phiên mình. Bỗng dưng nghe cô ta nói rất rõ ràng bằng tiếng Việt "Bán cho tui một phần cơm chiên nhỏ", làm tôi ngạc nhiên quay lại nhìn, vì không ngờ cô ta nói tiếng Việt rành thế. Da cô này rất đen, đúng điệu là dân lai Mỹ đen chính hiệu. Khi tôi ra bàn ngồi ăn, cô gái bước đến rụt rè chỉ vào chiếc ghế bên cạnh tôi và hỏi "Tui ngồi đây được không?" Tôi gật đầu.

Trời Cali vào đông lành lạnh, ngồi gắp từng đũa mì Nam vang nóng mà nghe ấm cả lòng. Đang múc muỗng nước lèo thì chị da đen lên tiếng "Trời lạnh quá, ăn cái này ngon lắm mà không chắc bụng". Tôi quay sang nhìn thì bắt gặp cô đen vừa đưa tay chỉ chỉ vào tô mì tôi đang ăn, vừa nói với ánh mắt có vẻ thèm thuồng. Chị đen nói với cái giọng chân chất rất nhà quê "Cơm chiên nó hổng ngon bằng nhưng nó chắc cái bụng, tui mới khiêng đồ nặng nổi". Thấy ái ngại, tôi nói ngay "Chị ăn không, tôi kêu tặng chị một tô". Chị đen lắc đầu "Giờ ăn hổng kịp đâu, trễ xe bus là cả tiếng nữa mới có chuyến sau". Tôi hỏi "Chị làm gì mà phải khiêng nặng?". Chị đáp "Tui lau chùi cầu tiêu, lau sàn nhà, chùi rửa hết tất cả phòng, sắp xếp đồ đạc lại ngay ngắn, khiêng bàn ghế, nhiều bàn ghế nặng lắm, cái gì tui cũng làm hết đó, để mười giờ người ta vô thì mọi thứ phải sạch sẽ đâu vô đó". Rồi chị tiếp "Tui ở xa, nên 7 giờ phải dậy rồi, đi xe bus tới đây thì phải đổi xe bus khác mới tới. Nhưng đói quá nên tui phải xuống mua đồ ăn cho no bụng cái đã rồi mới lấy bus đi tiếp đến chỗ làm". Tôi cứ nghĩ chắc chị đen này đi làm thêm overtime ngày cuối tuần, nên tôi nói "Chị làm thêm cuối tuần vậy, họ trả chị khá không?" Chị nói ngay "Tôi đâu có lãnh lương, làm cho nhà thờ mà, cái này là tui tự nguyện làm, tui làm là cho Chúa, mà tui làm nhiều năm nay rồi...".

Vừa thấy tội nghiệp cho chị đen, tôi vừa thầm khâm phục chị đã có can đảm mà đứng chờ hai chuyến bus từ 7 giờ sáng, ngày chủ nhật - là lúc mà ai nấy đều đang ngon giấc với khí trời rất lạnh ở bên ngoài. Chị không những đã làm được điều phi thường đó, không có lương, một cách vui vẻ, mà lại từ nhiều năm qua...

Bỗng dưng tôi muốn làm quen "Chị tên gì? Mà tại sao chị lại tự nguyện làm công việc này từ bao lâu nay, nhà thờ không có người nào phụ chị sao?". Thấy có người quan tâm, chị đen có vẻ xúc động, nỗi xúc động mà tôi linh cảm như của một con người thường bị hất hủi bỏ rơi. Chị nói nhỏ lại "Tui tên Amy, là tên Mỹ đó, còn tên Việt nam, tui không thích nó...". Chị có tên Việt nam? "Ừa, mà tui ghét nó lắm...". Tôi ngạc nhiên "Tại sao chị lại ghét tên mình?" Chị đen im lặng, và rồi chị kể, bằng cái giọng quê mùa một mạc ....

... " Khi Má sinh ra tui thì mọi người ai cũng đã ghét tui rồi. Chỉ vì tui ra đời dưới ngôi sao xấu, bởi vì cái màu da đen đúa không sao che dấu được của tui. Tui đâu có quyền được chọn màu da gì để sinh ra, cả Má tui cũng không chọn được cho tui. Nhà tui nghèo lắm, ở ven bờ một con sông. Gia đình tui gồm có sáu người: Má và năm chị em, chị Hai, chị Ba, chị Tư , tui, rồi đến em trai Út. Mấy chị và em trai là da vàng, chỉ có tui là đen thui thôi. Nhà tui nghèo mạt rệp, cả căn nhà dột nát không có cả cái bàn hay cái giường, cái ghế. Một mình Má đi mò ốc cả ngày để bán lấy tiền mua đồ ăn cho sáu miệng ăn. Mới ba, bốn tuổi là tụi con nít đã ghét tui. Tui tên Tí, họ Mai là họ của Má, vì Ba bỏ Má từ khi Má mới có bầu tui. Tụi con nít cả đám cứ đi theo sau tui hát nhạo là "Cút về Mỹ đi con Tí đen". Có đứa còn lấy que tre vít cứt chim, cứt gà rồi kêu cả bọn xúm lại đè tôi xuống, trét vô miệng tui, tới khi nào tui lạy, tui khóc thì tụi nó mới tha. Năm sáu tuổi, Má cho tui với mấy chị đi học trường làng, nhưng tụi học trò khinh ghét tui lắm. Có lần tụi nó hè hội đồng tống một đống cứt gà vô miệng, tui không chống cự được nên nuốt vô cổ họng, nghe thúi ình và chua loét. Tui oẹ ra, tụi nó bóc nhét vô lại. Tui vùng vẫy, la hét. Thấy tui khóc dữ quá, mấy chị và em trai xúm lại binh, thì tụi nó đánh mấy chị, vừa đánh tụi nó vừa chửi " Đồ Mỹ đen không cha cút về nước đen mà sống ". Lần đó tui chạy về khóc với Má sưng cả mắt. Má cứ im lặng và rồi bà cho tui nghỉ học luôn. Nhiều lúc tui thèm được đi học, thèm được chơi chung, bất cứ trò chơi nào với chúng bạn, vậy mà đứa nào cũng chê là tui đen, tui dơ, tui thúi... hổng ai thèm chơi.

Tui tủi thân lắm nên hỏi Má. Má bảo là "Ba bỏ Má từ lúc tui chưa sinh ra nữa". Tôi ức lắm, hỏi lại "Thế Ba tên gì? Sao Má không đi tìm?". Má im lặng, rồi Má khóc. Tui thương Má quá, và tui ghét Ba lắm. Tui thề sẽ có một ngày tui tìm gặp Ba và hỏi Ba cho ra lẽ...". Im lặng. Chị đen tiếp "Tại Ba mà giờ này tui vẫn chưa biết đọc, biết viết. Người ta nói là tui mù chữ. Mắt tui sáng mà, tui thấy đường, nhìn tờ báo thì tui chỉ thấy hình, chớ không biết đọc"...

Rồi từ đó tui thui thủi chơi một mình. Nhà nghèo quá làm gì có tiền mua đồ chơi, nên tui cứ quanh quẩn bên bờ biển mà lượm mấy cái vỏ ốc, hốt cát bỏ vô đó, rồi đổ đi, rồi lại hốt vào. Hễ có lượm được cái vỏ ốc nào đẹp đẹp, tui để dành vô cái thùng giấy, lâu ngày có nhiều, tui đem ra ngắm một mình , thích lắm. Tui nhớ lần nọ tui đem ra khoe con bạn, nó lại kêu mấy đứa khác tới coi. Tui khoái lắm, trong bụng chắc mẫm thế nào bọn nó cũng khen cho coi. Ai dè, tự dưng thằng Tọc giựt mạnh một cái làm rách thùng giấy, rồi nó quăng tung tóe hết cả chục cái vỏ ốc của tui ra biển. Tui hoảng hốt giơ hai tay chụp lại nhưng không kịp, thế là mất hết đống vỏ ốc " gia tài " mà tui gom góp gần cả năm trời. Tui đứng đó khóc ròng, cúi xuống nhìn thì chỉ còn sót lại trên cát một cái vỏ ốc to bằng nửa bàn tay, một bên màu đen còn nửa bên kia màu trắng. Tui lật đật lượm lên, dấu vào túi áo. Đám trẻ xúm quanh la to "Cút về Mỹ mà lượm vỏ ốc. Ở đây không có thứ gì cho mầy đâu, đồ da đen". Tui tủi thân quá chạy về nhà khóc với Má. Lần đó Má cũng khóc. Hôm đó Má nói "Làm cái vỏ ốc mà còn sướng hơn Má con mình, bởi nó không biết buồn, không biết khóc, nó tự do khi thì nằm trên cát, lúc lại nhập vào biển cả bao la. Còn Má con mình, suốt đời chỉ sống nhục mãi ở đây thôi". Tui quý cái vỏ ốc trắng đen này lắm, cứ lâu lâu đem ra nhìn. Phần nửa màu đen, sao mà đen thủi đen thui giống da của tui, còn bên kia màu trắng lại óng ánh như có pha lê. Nhớ có lần Má tui dạy "Con người ta giống cái vỏ ốc này vậy, có đen có trắng, có tốt có xấu. Da con dù có đen như bên này, nhưng con phải sống tốt, sao cho cuộc đời mình có ý nghĩa mà óng ánh như nửa bên kia"...

Một hôm bỗng dưng Má nói "Tí đen ơi, đúng là Trời thương Má con mình, mình sắp hết khổ rồi...". Thì ra là chính phủ nước của Ba tui (chính phủ Mỹ) cho nhà tui đi theo diện con đen (con lai). Má và tui mừng hơn bắt được vàng. Lúc vô phỏng vấn, tui run quá nên cứ khóc, mà tay chân thì lạnh ngắt. Tui cứ sợ ông Bill - tên ông hỏi chuyện Má tui, mà thấy tui đen, tui xấu, tui hôi, tui dơ... ổng không cho đi thì tui phải ở đây suốt đời tui khổ lắm. Má tui cũng khóc, năn nỉ cô thông dịch xin ông Bill cho đi Mỹ. Lúc đó tui nghe ai cũng nói ở Mỹ sướng lắm, con nít được đi học, dù mình đen cũng không ai đánh mình, không ai nhét cứt vô miệng mình... Khi đó chị Hai và chị Ba có chồng rồi, còn chị Tư và em trai thì chưa. Má định nếu được đi Mỹ rồi thì Má sẽ nhờ người làm đơn xin chính phủ cho chị Tư và em tui đi sau. Đêm trước hôm phỏng vấn, Má lo quá không ngủ được, mấy mẹ con cứ ngồi ôm nhau khóc cả đêm. Với gia đình tui, thì nước Mỹ là thiên đàng, chỉ tới Mỹ thì chúng tui mới hết khổ. Khi ông Bill biết rằng chị Tư và em trai còn độc thân, ông nói "Chiến tranh đã làm cho Bà và các con cực khổ, nên nay vì nhân đạo, chúng tôi cho Bà, cô con gái lai và cả hai người con độc thân cùng đi để qua Mỹ đùm bọc nhau mà sống". Cả nhà tui khóc, vì mừng quá, đến nỗi quên cả nói lời cám ơn ông Bill...

Đặt chân đến "thiên đàng" Virginia, bốn Má con tui không biết một chữ tiếng Anh, nói không được câu nào, mà đọc cũng rặn không ra, còn viết thì một chữ bẻ đôi cũng không biết. Một người quen cùng làng ngày xưa nhận ra Má nên giúp tìm dùm cho chúng tôi thuê một căn appartment nhỏ xíu một phòng ngủ để cả nhà ở chung.

Cả nhà tui đi làm đủ thứ nghề nặng nhọc đễ đắp đỗi qua ngày. Tui còn nhớ lần thi vô quốc tịch, tui lo quá chừng, cứ học thuộc lòng những câu hỏi như con vẹt, vì tui có đọc và hiểu được chữ nào đâu. Có một chị người Việt đọc cho tui nghe các câu hỏi rồi biểu tui học cho thuộc, hễ người ta hỏi câu nào thì trả lời y như đã thuộc. Vậy mà may mắn ghê, tui đậu. Khi họ hỏi tui muốn có tên Mỹ không, hay vẫn muốn giữ cái tên Việt nam là Tí Mai, thì tui khóc. Không biết nói tiếng, tui nhờ cô thông dịch nói dùm với ổng là "Tui ghét lắm cái tên Tí đen, vì nó đen như màu da tui, đen như tuổi thơ nghèo hèn của tui". Ông Mỹ trắng hỏi tui muốn tên gì. Lúc đó tui chỉ nhớ đến đứa cháu họ xa, đi lính cho quân đội Mỹ. Có một lần về thăm Má con tui ở Virginia, nó nói lý do nó đi lính là vì nó muốn đền ơn chính phủ. Tui nhớ mang máng nó có nói quân đội Mỹ gọi là... "AMI"... gì đó thì phải. Thiệt tình khi đó tui không biết chữ "AMI" viết làm sao nữa, nên tui nói đại với cô thông dịch là "Tui muốn cám ơn chính phủ Mỹ, cám ơn ông Bill đã thương mà cho Má con tui đi, nên tui muốn có tên Mỹ là AMI, có nghĩa là quân đội". Tui còn nhớ khi nghe tui nói vậy thì cô này cười, dễ thương lắm, và cô viết tên tôi lên tờ giấy đưa cho ông Mỹ. Thế là passport của tui có cái tên Amy Mai từ đó. Mãi sau này tui mới biết là cô đã quên chữ e rờ (R), vì quân đội viết là "army", nhưng sao có người lại nói với tui là cô ta cố tình quên...?

Sau đó vài năm thì phát hiện ra là Má tui bị có nước trong phổi. Bác sĩ sau khi hỏi cặn kẽ thì giải thích rằng "Do Má ngâm nước lạnh hằng mấy chục năm liền khi đi mò ốc, nên giờ phổi Má yếu lắm". Mấy chị em sợ quá, đứa nào cũng đi làm quần quật mà không sao đủ tiền mua thuốc cho Má. May mà Trời thương, nên lại có người hàng xóm ngày xưa biết chuyện, bảo chị em tui qua Cali ở đi thì khí hậu ấm sẽ tốt hơn cho sức khỏe của Má. Nhưng tiền đâu mà mua vé máy bay? Cô Anh bảo "Khi xưa lúc chồng cô mới chết, cô một mình với con nhỏ, sức khỏe yếu nên không sao ngâm nước nổi, nhờ Má cho cô bữa bịch ốc, khi mấy con tôm mà sống qua ngày, nên cô muốn đền ơn Má bằng cách mua bốn vé máy bay cho chúng tôi qua Cali, cô cũng đã thuê sẵn một appartment nhỏ (cô Anh đã trả trước một tháng tiền nhà) cho Má con tui.

Thế là cả nhà kéo nhau qua Cali. Cả tháng trời không ai xin được việc làm. Khi chỉ còn vài ngày là hết tháng, tụi tui lo lắm vì tiền đâu để trả cho tháng tới? Gọi phone cho cô Anh thì cô và gia đình đi đâu rồi nên không sao liên lạc được. Một buổi tối trước ngày Giáng sinh, mấy Má con đứng đón bus về nhà. Trời lại lạnh , bụng ai cũng đói, nên không còn sức để mà đi, cứ đứng mà run. Chúng tôi thấy nhiều người đi vào một nhà thờ nhỏ. Vì lạnh quá, nên chúng tôi cũng đi vô đại định tìm một chỗ trú cho ấm chút rồi sẽ về. Đó là buổi tối đánh dấu một bước ngoặc lớn trong cuộc đời chúng tui. Trên kia, mục sư Bảo đang giảng về tình yêu của Chúa. Ông nói "Chúa luôn dang rộng vòng tay yêu thương cho mọi người". Có lẽ lúc ấy, vì quá buồn, mỏi mệt và tủi thân, nên bốn Má con đứng khóc ròng. Một người đàn bà bước lại hỏi thăm ( sau này tui mới được biết làvợ mục sư Bảo). Má con tui thật lòng kể hết. Vợ chồng mục sư cùng một vài cô chú ở nhà thờ thấy tội nghiệp nên chở dùm mấy Má con về nhà, rồi hôm sau người ta đem đồ đến cho, bàn ghế, quần áo, tiền bạc, thức ăn. Rồi đích thân vợ chồng mục sư giúp điền đơn dùm Má con tui để xin tiền bệnh, tiền trợ cấp. Cũng chính nhờ sự động viên, nâng đỡ cả về vật chất lẫn tinh thần mà má con tui mới sống nổi qua ngày...

Và từ đó chúng tui đi nhà thờ mỗi chủ nhật. Cám ơn Chúa. Cầu nguyện cho Má mau hết bệnh. Cầu nguyện cho mấy chị em có công ăn việc làm. Các cô chú trong nhà thờ đối xử rất tốt với tui, không ai nhìn màu da tui mà khinh khi hết. Tui vui lắm khi mọi người cứ kêu "Amy, đến phụ cô làm cái này đi!", "Amy, ăn chút gì cho có sức rồi hẵng làm chứ cháu ..". Và tui biết là ở nơi nào có Chúa, thì tui có tình thương...

Mang ơn vợ chồng mục sư Bảo và các cô chú trong nhà thờ, nên mấy chị em tui tình nguyện làm bất cứ việc gì nhà thờ cần. Tiền thì không có, nên chúng tui đóng góp bằng công sức và thời gian. Tui không bao giờ buồn vì công việc mình làm hết. Mà cầu tiêu ở Mỹ sạch sẽ lắm kìa, không có dơ, không có thúi như mấy đống cứt gà mà hồi nhỏ tui phải nuốt đâu. Tui vui lắm, dù công việc có cực nhọc cách mấy, vì tui biết mình làm là đền đáp công ơn Chúa...

Và rồi một ngày Chúa gọi Má tôi về với Ngài. Bà chết khi trong túi mấy chị em cộng lại hết vẫn chưa được một đồng. Lúc còn sống, Má cứ ước có tiền về Việt nam thăm chị Hai, chị Ba và các cháu. Vậy mà mơ ước chưa thành, Má đã ra đi. Tui còn nhớ lúc biết mình sẽ không qua khỏi, Má nói với các chị em tui "Ngày xưa Má cứ ước ao cả nhà mình qua đến được thiên đàng, nhưng nếu như Má có mất thì mấy con ráng lo cho Má về Việt nam mà chôn cất, dù gì nằm bên bờ sông ngày xưa với mấy con ốc, Má vẫn thấy ấm lòng hơn...". Cả nhà ai cũng đều biết ước nguyện cuối cùng của Má là được chôn nơi miền quê cha đất tổ, mà đào đâu ra tiền để chở xác Má về Việt nam? Tụi tui chỉ biết khóc, vì không mua nổi một quan tài cho Má. Vợ chồng mục sư Bảo biết rõ ước nguyện của Má, nên tối nào mục sư cũng lên đài kêu gọi mọi người giúp một tay. Đêm nào mấy chị em cũng ngồi trên đài với mục sư Bảo và tụi tui cứ khóc, thương Má, mang ơn vợ chồng mục sư và tất cả những người hảo tâm. Nhiều người mang tiền đến tận nhà giúp. Cuối cùng quyên góp được 16 ngàn đồng - cả một gia tài mà mấy chị em tui không bao giờ dám mơ tới. Phải, 16 ngàn đồng - con số này suốt đời tui không thể nào quên. Đó là công ơn của hằng trăm người, mà nhiều nhất là vợ chồng mục sư Bảo và bác sĩ Nguyễn Hùng. Anh Tuấn ở nhà quàn biết hoàn cảnh nhà tui, nên anh bớt cho hai ngàn tiền chi phí chuyên chở xác Má về Việt nam. Em trai tui được mua vé đi cùng về Việt nam với Má. Rồi số tiền còn lại thì mục sư đưa cho em tui về mua đất và lo chôn cất Má. Thế là cuối cùng Má cũng được về yên nghĩ vĩnh viễn bên vùng ven biển ngày nào với những con ốc nhỏ ngày xưa. Tạ ơn Chúa. Tạ ơn những tấm lòng...

Hôm đưa em trai ra phi trường, tui đưa nó gói giấy trong đó có cái vỏ ốc trắng đen. Tui dặn nó nhớ thảy xuống huyệt khi chôn Má. Nó không chịu, hỏi lại là " Chị quý nó lắm mà ? ". Tui gật đầu. Nhưng tui biết Má thích biển, và đặc biệt là cái vỏ ốc này, Má cũng quý nó như tui. Lời Má dạy con ghi nhớ, con không tiền, không có gì tặng Má. Thôi con gửi Má cái vỏ ốc này, Má mang theo mà về với Chúa. Mong Má nói với Ngài rằng " Con Tí đen vẫn luôn cố gắng sống tốt, sao cho cuộc đời đẹp và có ý nghĩa nhưng nửa trắng óng ánh bên kia của vỏ ốc...

Chị Amy ngừng kể. Tôi im lặng, vì tôi biết có nói gì cũng sẽ là rất thừa thãi vào giây phút này. Bất chợt chị nói " Tui không biết tên Ba, phải chi tui được gặp lại ông Bill năm nào phỏng vấn, có thể tui nhờ ổng tìm ra Ba tui... "

- Chị mong gặp lại Ba chị à? Chị không giận Ba sao ?

- Ngày xưa tui ghét Ba lắm. Nhưng Chúa dạy rằng "Mình phải biết tha thứ và yêu thương. Tui chỉ mong gặp Ba, để nhìn ông và kêu một tiếng "BA" một lần trong đời". Ngừng một chút, chị tiếp "Và tui sẽ nói rằng "Ba đã làm Má khổ và con buồn. Vậy thôi..."

Gió ngoài trời lành lạnh, báo hiệu một mùa Giáng sinh nữa lại sắp đến. Tôi hỏi "Năm nay Giáng sinh, chị sẽ làm gì?". Chị Amy buồn buồn đáp "Tui đến nhà thờ dọn nhà cầu, khiêng bàn ghế, lau chùi các phòng, dự Thánh lễ rồi về nhà... nhớ Má. Má mới mất năm ngoái thôi, nên tui nhớ bả lắm, nhớ cả cái vỏ ốc trắng đen ngày xưa...". Chị lại tiếp "Năm nào tui cũng đâu có tiền mà mua gì dâng tặng nhà thờ, hay tặng vợ chồng mục sư - người mà gia đình tui mang ơn cả đời, nên tui chỉ biết cầu nguyện cho mọi người. Nhiều lúc tui buồn lắm, vì không năm nào có tiền mua món quà gì dâng Chúa..."

- Những gì chị làm, chắc chắn là Ngài sẽ biết mà. Tôi tin chắc là thời gian, công sức và tấm lòng của chị, sẽ là một trong những món quà mà Ngài ưng ý nhất...

Chị Amy chỉ cười, không nói. Tự dưng chị hỏi "Khi nào cuộc đời tui đăng lên báo, chị cho tui xin ba tờ được không?"

- Được chứ. Tôi đáp ngay.

- Tui sẽ mang biếu vợ chồng mục sư Bảo một tờ, bác sĩ Nguyễn Hùng một tờ, còn một tờ tui sẽ nhờ ai đó đọc cho tui nghe, tại tui không biết chữ, rồi thì tui sẽ giữ nó mãi suốt đời. Phải chi Má còn sống, nghe đọc tờ báo này, chắc Má tui vui lắm...".

Chị Amy nhờ tôi gửi bài viết này kính tặng vợ chồng Mục sư Nguyễn Xuân Bảo, bác sĩ Nguyễn Hùng cùng tất cả những tấm lòng nơi Thánh đường Sàigòn. Chị nói "Đây là món quà - từ trái tim, chị dâng tặng mọi người nhân mùa lễ Giáng Sinh ".

Trước khi chia tay, tôi hứa sẽ mang tặng chị Amy ba tờ báo, và sẽ đọc cho chị nghe. Chị nói "Cám ơn người đẹp". Tôi ngượng ngùng "Chị đừng gọi tôi là người đẹp, kỳ lắm". Amy đáp "Đẹp chứ, bởi vì chị trắng hơn tui.."...

Tôi quay đi. Chạnh cả lòng. Nhìn xuống làn da mình, tôi tự hỏi "Cuộc đời này có được bao người thật sự "trắng da" hơn chị?"

Hoàng Thanh
 

s2krazyellow

Well-Known Member
Ðề: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

Chào cả nhà buổi chiều. Chính thức về tới Biên Hòa Đồng Nai...

uykj.jpg

Chụp vào lúc 15h.. Trên đường đi cáp treo thứ 2 từ Trên Đỉnh xuống Hầm Rượu Cổ.
 

genzo1984

Well-Known Member
Ðề: Chương trình "Chào ngày mới" của HD Sài Gòn

truyện hay quá anh Dũng ơi:x

---------- Post added 27-06-2013 at 05:18:41 PM ----------

Chào cả nhà buổi chiều. Chính thức về tới Biên Hòa Đồng Nai...

uykj.jpg

Chụp vào lúc 15h.. Trên đường đi cáp treo thứ 2 từ Trên Đỉnh xuống Hầm Rượu Cổ.
ủa sáng giờ vẫn còn lang thang ở SG sao anh?
 
Tình trạng
Không mở trả lời sau này.
Bên trên