JavaScript is disabled. For a better experience, please enable JavaScript in your browser before proceeding.
You are using an out of date browser. It may not display this or other websites correctly.
You should upgrade or use an
alternative browser .
Chủ Đề Thao Thức - Thơ Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (11)
Trong mơ hồn lang và hồn Nương
Thổn thức tâm sự…
Lang yêu ơi! Hãy cho thuyền quay lại
Con sông ma, lau sậy cuối ven bờ
Cây đa già sẩm bóng đứng chơ vơ
Ngàn thu chết, cuộc cờ nơi dương thế!
Cõi thâm u mảnh hồn ta ngạo nghể
Ngọn phong điên há dễ lộng hang ngoằn
Đêm tịch buồn vẫn còn đó vầng trăng
Dòng suối chảy vạn lần không dứt tận!...
Ta nghe nàng! Quay thuyền về nén hận
Cõi âm sầu, vương vấn phủ chìm sâu
Để rừng già khuất ánh chuỗi canh thâu
Ma quỷ hú, sói tru rờn rợn mãi!
Mùi nhạt khí loãng pha hồn tê tái
Khói lam chiều ngây dại mặc lờ trôi
Mảnh trăng buồn thao thức giữa cung lơi
Rồi mờ nhạt, tan rời trong khoảng lặng!
Về ma cảnh để không còn hụt hẫng
Cuộc dương trần đeo đẳng vạn bi thương
Kết tụ lại để rồi tan như sương
Bao sóng vỗ trùng dương rồi rã bọt!...
Và chàng ơi! Sẽ không còn vàng vọt
Nơi ngàn năm sáng tỏ chí hồn ta
Vọng trần gian nơi chốn những xót xa
Để được thấy chốn ta là cảnh phúc!
Ta vẽ tranh bằng nét hồn của bút
Trải thơ tình nhịp khúc của tâm tư
Trọn tiếng cười mà lòng không tư lự
Và say trăng, hơi thở của yêu đương!...
Kha! Kha! Kha! Hay quá! Hỡi hồn nương!
Nàng hãy rót chun sương cho ta nữa
Để cạn say, quay thuyền về muôn thuở
Chẳng còn chi để nhớ, để sầu đau!
Nơi mộng mơ, thuyền sẽ lấn đi sâu
Vào phôi lãng, quên câu đời thống thiết
Cõi dương trần, ma âm hai cách biệt
Bao nhớ thương, tha thiết…lịm từ đây!
Kha! Kha! Kha!...
Hồn lang cười trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (12)
Hồn lang đang trong mơ bổng…
Chuyển tay vờn, thuyền ngược lại sông ma
Nước vần vũ cuốn xa vùng biển mộng
Gió gầm thét, hú vang, trời sẩm bóng
Thuyền đảo chao, lay động, lắc từng cơn!
Giấc mơ sâu, tâm tình đang sóng gợn
Bổng giật mình, lởn vởn, cánh hồn xa
Chuỗi âm phong bần bật ngọn cây đa
Hồn tỉnh giấc xuất ra cơn mộng ảo!...
Con khỉ buồn, rúm mình trông thiểu não
Mũi tên thù lảo đảo, xác thân rơi
Lang chạnh lòng, hồn phách nỗi tả tơi
Thì ra mộng! Lòng tôi! sầu thảm quá!
Hồn nương ơi! Cung đêm buồn băng giá
Ta đi rồi nàng có nghẹn bi thương
Mây lững lờ, gió ở chốn ngàn phương
Trăng khuất lặn, pha sương còn nhỏ giọt!
Còn ai để ôm em trong mật ngọt
Ai ngân nga lảnh lót tiếng thơ tình
Ai gió trăng sưởi ấm cõi hồn linh
Ai dịu mát tình xinh trong suối ngọc!...
Hỡi âm u! Có nghe lòng quặn khóc
Cuộc chia ly héo hốc quả tim đơn
Ngọn phong sầu dờ dật thổi từng cơn
Một thu chết, chập chờn trong sương lạnh!
Con ma buồn lạnh lùng trong nẻo vắng
Rồi đứng lên, canh cánh, nghẹn ngào bay
Gió âm vờn chan chát rít bên tai
Đường cõi thế, sầu ai, vùn vụt phóng!...
Hồn lang buồn bã phóng nhanh trên
đường tìm về cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (13)
Hồn lang trên đường…
Âm phong hù hụ ở bên tai
Nỗi nhớ, niềm thương, nén thở dài
Ngựa phóng, hồn tàn, tim giãy chết
Trời sầu rủ xuống có ai hay!
Le lói chập chờn tia ánh hắt
Vù vù, vệt xám thoáng bay qua
Ô kìa! Một bóng như buồn bã
Héo hắt, gục đầu dưới bóng đa!
Hồn ơi! Quay lại cho tôi hỏi
Sao khóc nghẹn ngào, nỗi tả tơi?
Như khói lam chiều trôi ảm đạm
Một bầu hoang tịch, lạnh lùng thôi!
Có biết nơi nầy không trở lại?
Trần gian chốn ấy đã xa xôi
Mũi tên cắm phọc vào thân xác
Thì hẳn lìa tan, dứt mộng đời!...
Đau lòng tôi quá hỡi hồn huynh!
Ác bạc tự tung tự tác khuynh
Xử chết, oan tình, tôi khóc hận
Vợ con manh chiếu phủ thân mình!...
Trời hỡi! Thế gian sao khốn nạn!
Ăn trên ngồi trốc, lộng quyền tay
Bút lùa hóa kiếm, đầu rơi rụng
Sấm chớp thiên lôi giáng xuống ai!
Chạnh lòng thêm uất, niềm tơi tả
Nặng bóng, lang buồn rẻ lối ra
Ngoái cổ quay nhìn ma lịm chết
Chim đau giũ cánh nhẹ bay qua!...
Hồn lang nghèn nghẹn bay đi…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (14)
Hồn lang vừa nghẹn vừa bay
trên đường…
Uất nghẹn ma hồn thêm héo úa
Lầm lì bay mãi giữa canh khuya
Âm gian đậm đặc bầu đen sẩm
Gió gợn, ánh chờn, nỗi hắt hiu!
Nức nở tiếng ai ở góc đường?
Thu sầu tơi tả giọt đêm sương
Một người trọng tuổi đang buồn thảm
Lệ nhỏ đau thương giữa hoạnh trường!
Sao bà ngồi đó khóc bà ơi?
Để cảnh âm gian thêm tả tơi
Đã chết mảnh hồn đà bỏ xác
Đời ma lại phải nấc sầu côi!...
Chú ơi! Sống chết chuyện đời người
Nhưng tận lòng tôi chẳng thấy cam
Bồng bột, xỉn say, xe chạy ẩu
Leo lề, tôi chết, để lầm than!
Chồng bệnh ngặt nghèo, vợ khổ nuôi
Hai con ăn học, một mình tôi
Oan khiên bỏ xác nơi trần thế
Ba bóng hồn đau, một khổ đời!...
Trời ơi! Thêm một cảnh bi thương
Loạn đức, loạn tâm, xe quậy cuồng
Bất kể an nguy người bạc phận
Quỷ đời báo hại cảnh tai ương!
Hồn lang tan nát lại thêm sầu
Đã lịm mảnh hồn thêm vướng đau
Bóng xám dật dờ trôi ảm đạm
Đường về cõi thế mặt rầu rầu!...
Nỗi lòng thêm buồn bã hồn ma bay đi…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (15)
Sương mù giăng phủ lối âm ma
Lang thấy nỗi niềm quá xót xa
Khóc hận ngàn năm đời bạc phận
Lại thêm quằn quại cảnh người ta!
Nghe sầu héo hắt, hồn thui thủi
Lặng lẽ, âm thầm vụt bóng đi
Lại nữa! Sao như ai nức nở!
Sương buồn nhỏ giọt dưới canh khuya!
Ông là…đừng bước lại gần tôi!
Đã bỏ trần gian, quá sợ rồi
Thống thiết, phũ phàng nguồn lẽ sống
Đừng đừng…đừng đến để sầu ơi!...
Em gái! Đừng lo sợ nữa em!
Như ai, tôi cũng một ma đêm
Cũng gào, cũng thét, thời bi thiết
Hai mảnh giống nhau, ngất muộn phiền!
Xin hỏi vì sao em khổ lụy?
Mang buồn khóc hận giữa đêm khuya
Để thêm ảm đạm bầu âm cảnh
Gió tắt, sương buồn nhỏ hắt hiu!...
Mười bảy tuổi thơ, bao mộng đẹp
Nát tan bởi lủ bạo tà dâm
Thừa cơ đường vắng em đi đó
Vùi dập hồn tan những bấy lần!
Trong trắng tuổi đời em giữ vẹn
Công cha, nghĩa mẹ đặt niềm tin
Để rồi bóng tối, đời em hết
Một sợi dây oan, kết liễu mình!...
Trời hỡi! Trời ơi! Loài chó khốn
Linh hồn quỷ dữ hiện đầu thai
Dật dờ đói khát, cơn hèn hạ
Dẫm nát linh hồn, nhục khổ ai!
Ta muốn gào lên trong phẫn nộ!
Tìm về cõi thế gặp dâm ô
Xé thân, bỏ xác vào hoang vắng
Qụa, chuột, rắn, hùm…biến xác khô!
Cất bước lên đường trong giận dữ
Hồn lang bần bật, tức gầm gừ
Lửa lòng hừng hực bầu căm giận
Gió ở bên tai vọng vọng ù!...
Hồn lang vừa tức giận vừa đi…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (16)
Hồn lang gặp cha trong mơ…
Căm phẫn sự tình, lang lũi bước
Âm gian mờ nhạt khói lam buồn
Nỗi sầu băng giá, hồn ma nát
Phóng đỉnh cây già, giấc ngủ buông!
Nầy con! Sao thấy con buồn bã!
Hùng khí năm nào đã mất xa
Một cánh chim trời sau bão loạn
Rụng rời, tơi tả trước phong ba!
Nam tử vẫy vùng trong biển lửa
Đau thương khắc khổ chẳng chùn chân
Sao như bao phủ bầu trăng chết
Chiếc lá rụng tàn, kéo ánh tan!
Sắt thép trui rèn trong rực đỏ
Khí hào nuôi dưỡng khổ trần ai
Con thuyền tiến thẳng trên dòng nước
Sóng cuộn, ba đào, mãi chẳng thay!...
Cha ơi! Con đã biết sai lầm
Một cánh chim trời vượt gió giông
Bão táp, cuồng phong luôn khuấy động
Mây trôi, bầu rộng chẳng suy vong!
Nỗi nhớ, niềm đau trong dĩ vãng
Dạ sầu héo úa cuộc trần gian
Từ nay lặng lẽ theo triều sóng
Một bóng thuyền đi trước lộng ngàn!...
Kha kha kha! Thế chứ con ta!
Sự sống luôn quần trong bể ải
Thương, oán, buồn, vui, lẽ sự đời
Trăng vàng mãi ánh giữa trời mây!
Vó ngựa chí trai, hồn vạn lý
Mịt mờ cát bụi có hề chi
Thênh thang sông núi, bầu hoang dã
Vùn vụt dậm trường, bóng lộng phi!...
Hồn lang trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (17)
Gặp mẹ trong mơ…
Loé chớp chuyển qua giấc mộng vàng
Âm hồn lay nhẹ điệp mơ màng
Thiết tha, dòng ngọt, cơn khô khát
Gặp gỡ mẹ hiền khuyên nhủ lang!...
Con ơi! Nhìn ngắm hồn con trẻ
Như lá rơi tàn giữa bóng khuya
Cả áng mây mờ giăng lối trải
Ngựa sầu ảo não lụn chân phi!
Như buổi hoàng hôn bầu ánh lặn
Mờ dần lam khói, đợi hồn trăng
Dật dờ, buồn bã vầng mây ám
Một cảnh trời chiều lệ nhỏ khăn!
Mẹ nhớ thuở nào con rực sáng
Khí hùng nam tử trải thênh thang
Mà nay héo hắt cơn mưa chết
Sấm sét đâu rồi! Tiếng rít vang!...
Mẹ ơi! Tha thứ hồn con dại
Tơi tả tâm hồn, ghịt bước chân
Để bóng uy oai chùn vó ngựa
Trăng tàn lạnh lẽo, giọt sương tan!...
Bão lớn thu hình, chờ gió tạnh
Chuyện đời dâu bể, nén buồn tênh
Giải sầu co lại, hồn thơ trải
An ủi, phôi phai, khỏa lấp tình!
Nuôi chí anh hùng trong biển khổ
Bập bùng cứ mặc, cánh chim xa
Trời đêm u ám đâu dài mãi
Hừng sáng vầng dương chuyển ánh ra!
Chang chang, trời nóng đôi chân oải
Mãi bước hoặc chùn, vó ngựa lay
Bóng mát bên đường dừng lại nghĩ
Yên bình, đánh giấc, một no say!
Tỉnh táo, khoẻ mình, tăng sức bật
Nấu nung bền bỉ khí hồn trai
Dòng sông lờ lững thầm trôi mãi
Tuế, nguyệt, mây, trời vạn kỷ say!
Hỡi hồn con trẻ mỏi mê hay!...
Hồn lang trong mơ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (18)
Tỉnh mơ và nhớ…
Lời của mẹ bên tai còn văng vẳng
Như sáo diều lai láng kéo hồn lang
Choàng tỉnh thức mang mang niềm xa vắng
Một linh hồn động chấn tiếng chuông ngân
Tình Gia, Tộc, quay dần nơi dĩ vãng
Cánh én trời vọng dáng ánh trăng đi
Giọt nhung nhớ sương khuya tròn óng ánh
Rồi nghẹn ngào, rời nhánh nhỏ canh khuya
Nhớ một đêm kéo về cuồng phong mạnh
Rồi mưa tuôn, thấm lạnh đổ sầu ai
Cảnh tan tác u hoài niềm canh cánh
Trăng rủ tàn rã ánh, hạt sương lay!
Bổng vọng rít, chim bay rời tổ ẩn
Giặc truy tìm, sát tận, diệt mầm sanh
Cha với con, tay nhanh, bầu lửa hận
Ngập quân thù, cuốn quấn khí hùng anh
Từng thây ngã, long lanh dòng máu đổ
Trút căm hờn, thác rộ tiếng ầm vang
Bổng chợt nhớ hoa vàng treo trước ngõ
Mẹ, Chị còn đứng đó nén tâm can!
Đẩm máu giặc, xé hàng ra kịp lúc
Cánh đại bàng giây phút phải ngừng bay
Bè neo đó, xuống ngay rồi vùn vụt
Tên quân thù vun vút rớt theo sau
Ôi thống thiết! Lệ trào trên khoé mắt
Nỗi uất hờn sầu mặc dưới mưa sa
Hỡi hồn linh! Tộc ta dòng suối mát
Một đêm nay tan nát mảnh trăng xa
Như căm giận, phong ba gào dữ dội
Cơn sóng cồn, cuốn xoáy lật bè trôi
Một đoạn trường chơi vơi, dòng nước rối
Một hận đau vời vợi mãi ngàn đời!
Hồn lang thổn thức trong nỗi nhớ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (19)
Hồn lang tỉnh sầu đi lần về cõi thế…
Nỗi hận nhớ long lanh bầu ánh lệ
Rồi tan như sóng bể trải đầy vơi
Mây xám buồn chuyển dời về ước thệ
Cõi trời xa bóng xế cuộc ngàn khơi
Tỉnh cơn mơ, bao lời hồn Cha Mẹ
Tiếng chuông chiều lay nhẹ mảnh tim đau
Cho phôi pha, dạt dào, thôi quạnh quẽ
Gió chuyển mình cuốn nhẹ, nhấc lên cao
Bao khắc khoải, hanh hao, buồn tê tái
Đã cạn dần, bừng dậy khí hùng anh
Áng mây mờ bay nhanh, khơi nguyệt trải
Đêm âm u, sống lại mảnh trăng thanh!
Ngọn âm phong đưa nhanh vào ma phổi
Cơn mê sầu rũ rượi biến tan dần
Bóng lam xám vụt thân theo gió thổi
Hướng dương trần phóng tới, cõi phù vân
Bầu le lói lộ dần, trôi hoang tịch
Nhiều âm hồn khúc khích kể trần ai
Cũng đâu đó lay nhay lời rả rích
Vài sương ma khụt khịt giọt sầu ai
Có con đường trải dài về cửu ngục
Nhiều quỷ quân kéo thúc tội đồ qua
Nơi cõi chết phơi ra điều tội phúc
Một cân trời đến lúc xử hồn ma!...
Hồn lang lần về dương thế…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (20)
Nhìn quân quỷ kéo lôi đoàn ma tội
Chợt chạnh lòng nhức nhối cảnh trả vay
Tắt ngọn đèn cho ai về tăm tối
Cõi ngục âm rẽ lối bước hôm nay
Quỷ gầm gú bên tai người não nuột
Kẻ tội đồ gầy guộc cảnh bi thương
Nỗi hãi sợ, chán chường thời lỡ bước
Bánh xe nghiền đuổi rượt, cán tan xương!
Nghe héo hắt như buồn, lang rời khỏi
Hướng dương trần gió thổi rít theo ma
Vầng quang ánh xa xa thêm le lói
Một xám mờ phóng vội kiếm đường ra
Gió lồng lộng ngân nga lời của nước
Có phải chăng thuở trước ở nơi nầy
Dòng sông thương vơi đầy tình mộng ước
Rút linh hồn theo bước cuộc liêu trai!
Hồn nương ơi! Hôm nay nàng có biết
Ta nỗi lòng tha thiết nhớ năm nào
Một đêm buồn xanh xao, sầu da diết
Bỏ cuộc đời, vĩnh biệt cảnh thương đau
Con sông nầy ngọt ngào về hướng vọng
Thoáng mười năm dòng sống cõi âm ma
Trăng kết gió mặn mà, sương trải bóng
Ngất tận nguồn tiếng lộng cuộc tình ta
Rồi hôm nay ta xa rời chốn mộng
Về trần gian tìm bóng của ngàn thương
Để lại em đoạn trường niềm hong hóng
Trăng lạnh tàn, nẻo sống giọt sương tuôn!...
Hồn lang lần về đến con sông năm xưa rút
Hồn theo ma nương, trăn trở nỗi lòng…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (21)
Tình nương ơi! Ta nghe lòng da diết
Một tình yêu bất diệt của hồn ta
Để hôm nay xót xa dòng bi thiết
Đêm bóng tàn khóc biệt mảnh trăng xa
Rồi năm tháng ngọc ngà vào phôi lãng
Cánh chim trời bậu bạn với mây sương
Bỏ lại đây nguồn thương sâu ngút tận
Một linh hồn vướng bận mối sầu vương!
Ôi đêm nay! Nỗi buồn như xâu xé
Mảnh tim ta quạnh quẽ với niềm đau
Hỡi bầu trời muôn sao vầng ánh loé
Có hiểu chăng cô lẻ, chuỗi hanh hao
Hỡi dòng sông ngọt ngào xuôi bến mộng!
Đêm năm nào cuốn bóng mảnh hồn ta
Về cõi giới âm ma rồi thả bóng
Cho ngàn yêu khơi lộng chốn âm pha!
Rồi hôm nay mưa sa về cõi chết
Giọt hồn châu mỏi mệt nhỏ tuôn dòng
Gửi lại ngươi con sông tơ tình dệt
Quả tim yêu đậm vết thắm son hồng!
Để thời gian chuỗi sống một kiếp đời
Biết còn nhớ một thời xưa ngàn cũ
Cuộc tình ma ấp ủ bóng trăng soi
Giờ để lại tim tôi, hồn vạn thuở
Thôi giã biệt sông mơ, về cõi giới
Tìm ngàn thương vời vợi của xa xôi
Trăng đêm nay tàn rồi, sầu rũ rượi
Một nỗi đau, nhức nhối, nẻo chơi vơi!...
Hồn lang nghẹn ngào từ biệt sông mơ
để về cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (22)
Kìa sao lạ! Bè đâu giờ chẳng thấy
Độc mộc xuồng cũng vậy, biến về đâu?
Cái gì bự, bầu bầu, cây phe phẩy
Vùn vụt đi, phơi phới, ngộ làm sao!
Hai bờ sông ngàn lau um tùm phủ
Giờ cây trồng từng chỗ đẹp xinh hơn
Xưa trăng mờ rờn rợn nỗi âm u
Giờ thoáng đãng vi vu theo sóng gợn
Không gian cũ chập chờn con bụng sáng
Như đèn ma lảng vảng ghẹo hồn người
Thế mà nay tỏa ngời vầng quang ánh
Sông hai bờ lóng lánh ánh sao rơi!
Ôi đêm nay tuyệt vời trên băng giá!
Một linh hồn sỏi đá của ngàn xưa
Có lạc lõng, dật dờ, mang buồn bã
Hay vui mừng, rộn rã cuộc thoi đưa
Ta bỗng thấy nhớ mùa mưa năm cũ
Cũng nơi nầy ấp ủ bóng trăng soi
Nấu nung lòng vời vợi, xé hồn thu
Chẳng than thở mặc dầu đường mệt mỏi
Nhưng hôm nay hết rồi thời oanh liệt
Chỉ hồn ma da diết với buồn thương
Khói lam mờ vấn vương sầu xa biệt
Một âm thầm tha thiết nhớ trăng sương
Hỡi hồn linh! Dư hương thời Tộc Tổ
Giờ ở đâu? Có rõ mảnh hồn đau
Nỗi ngút ngàn thâm sâu niềm nhung nhớ
Nay lạnh tàn một thuở của ngàn sao!...
Hồn lang u hoài nhớ về dĩ vãng…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (23)
Thôi nghĩ làm chi thêm khổ đau
Thời gian ngàn cũ đã còn đâu
Nước sông thời ấy đà pha loãng
Vào cõi trùng dương hẳn mất màu
Rồi đây dương thế ta tìm đến
Sống thực nơi đây của kiếp nầy
Tượng đá linh hồn, trăng đã chết
Dật dờ lờ lững gió mây bay!...
Thế rồi lau lệ, chàng rời nước
Ngày nắng cây cao ẩn bóng mình
Lúc đói hương hoa ăn lấy sức
Hơi sương dùng uống để tồn sinh
Đường đất ngoằn ngoèo về xóm nhỏ
Chập chờn ma ảnh tới lui dò
Xem sao ngồ ngộ từng căn lạ
Hai cạnh cột tròn, cửa chắn to!
Thuở ta cây lá, lau lùm sậy
Một bó đậy lên, chải chuốt dây
Cây cọc cắm sâu, chừa lổ nhỏ
Chui vào đánh giấc, một no say
Còn nay đẹp quá chốn vào ra
Ăn ở, nghỉ ngơi nét đậm đà
Đêm gió vi vu qua cửa đẹp
Nghe như điệp khúc tiếng ngân nga
Kìa ai bưng xách ngọn đèn vàng
Ấm áp không gian chẳng ngỡ ngàng
Ngọn lửa xa xưa từng chặp tối
Giờ đây biền biệt một trăng tàn!...
Hồn lang đang lạ lẫm với cảnh
vật ở cõi thế…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (24)
Vắng lặng trăng mờ sau khóm trúc
Nỗi niềm lay động, xé tim xưa
Hồn lang cảm thấy như buồn bã
Một chuỗi dật dờ, quặn thắt đưa
Khói mờ ma ảnh trải chân nhìn
Quần, áo, ghế, bàn, tủ, bát…xinh
Nhiều khạp no tròn sao bóng mượt
Muôn nơi lạ lẫm, choáng hồn linh!
Có phải hôm nay là mộng mị
Ngàn năm thăm thẳm của xa xôi
Niềm thương, nỗi nhớ rời tâm thức
Để một hồn bay chốn mộng đời?
Ngày ấy xa rồi nơi dĩ vãng
Khung trời, vạn cảnh rộng thênh thang
Sông sâu, suối biếc, bầu hoang vắng
Trải khí hùng anh cuộc vẻ vang
Thế mà chuỗi sống đâu còn nữa
Đã mất thật rồi thuở mộng mơ
Dòng mát lung linh soi bóng nguyệt
Đêm trời tĩnh lặng, mảnh trăng chơ!
Những buổi hoàng hôn rực ánh vàng
Tim lòng nhè nhẹ trải thênh thang
Rừng thiêng chan chứa nguồn sâu thẳm
Đồi núi oai linh tận ngút ngàn
Ai hiểu nỗi lòng ta giá lạnh
Như buồn quá đổi trước chơi vơi
Đêm nay ánh nhạt, vầng trăng héo
Tìm bóng hồn xưa, dạ tả tơi!
Nhớ về xa xưa, ma buồn bã…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (25)
Đau quá! Niềm đau của thuở đau
Hồn trăng, bến sống đã về đâu?
Đêm nay buồn bã vùng xa lạ
Một bóng con ma, một nghẹn ngào!
Âm thầm quanh quẩn rồi rời bước
Hướng trái khu làng, Lang đứng trông
Phơi trải mênh mông bầu bát ngát
Từng hàng lúa cấy phủ xanh đồng
Cũng ở nơi nầy tự chốn xưa
Ngàn lau, cây cối một rừng khuya
Âm u, sầm uất, trời hoang dã
Đuốc sáng tim can rọi tối mờ!
Những ngày lặn lội bước theo cha
Ẩn bóng rừng thiêng săn thú ra
Táo tợn, chẳng nao loài dã dữ
Chiến thành nhận được một manh da
Rồi nhớ từng đêm luyện dưới trăng
Anh hồn Tộc Tổ, trái tim dâng
Cha con cung, nỏ, thanh gươm sắc
Ướt đẫm mồ hôi suốt ánh tàn!
Ngàn cũ, hình xưa nay ở đâu?
Mà đây hoang vắng, một ma đau
Xa xôi, thương nhớ về hương ảnh
Trăng tịch, cung buồn, nhỏ giọt châu
Trời ơi! Sao chẳng thể phai phôi
Phải khóc, phải đau, phải lệ rơi
Bao luyến, bao lưu về vạn thuở
Cho nay tan nát, nứt hồn tôi!...
Nhìn cảnh lạ, Lang u hoài
về dĩ vãng…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (26)
Vọng tưởng để rồi thêm thấm đau
U hoài, khắc khoải nhỏ dòng châu
Hồn thương ngàn cũ về xa vợi
Bọt sóng trùng dương rã trắng màu
Lang rời xóm vắng, chân lần bước
Đường đất gập ghềnh dẫn chốn xa
Vầng sáng hừng lên nơi trước mặt
Ma buồn lặng lẽ tiến dần ra!
Lạ kìa! Đông đúc nhiều khu nhỏ
Ánh rộ tràn đầy ngập lối đi
Hừng tỏ sầu đêm nơi mộng mị
Nay như hiện thực cánh hồn phi
Chợt thấy chạnh lòng nhớ Tổ Tiên
“Ri Tô” cõi sống một hồn thiêng
Bàn chân chai cứng hằn trên đá
Những tối cung trời lặng lẽ riêng
Đâu ngờ suối hận trào rơi má
Vạn kiếp căm thù lũ “Mic Ma”
Đất sống hoa thơm, vườn cỏ thắm
Tham tàn cưỡng chiếm diệt vong ta!
Sức yếu, thế cô, chùn vó ngựa
Khắp vùng Tộc Tổ biến lầm than
Để nay đau đớn, niềm lưu dấu
Ôm chặt mối hờn, một khổ tan
Mật đắng nuốt vào theo ánh lệ
Nghe sầu thống thiết trải lê thê
Chim trời giọt nhỏ, nhìn mây cuốn
Nấc nghẹn, ngàn khơi rủ bóng về
Ta thét rực thù để nấu nung?
Hay buồn than thở chỉ mông lung?
Khi trăng đã chết thời biền biệt
Một khúc tang thương, chuỗi lạnh lùng!
Vừa đi lần ra phố hồn Lang
vừa sầu nhớ…
Ghi chú: “Ri Tô”,
”Mic Ma”tên hư cấu.
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (27)
Trăng chếch nghiêng cành, gió thổi qua
Mây hờn rút bóng hững hờ xa
Chim bay viễn xứ, gieo hồn nhớ
Buộc hận ngàn năm nghẹn bóng ma
Nhìn ánh sáng hừng chia rẽ tối
Quay về dĩ vãng của xa xôi
Bập bùng lửa đỏ ngày vui hội
Trời đất quay cuồng, nhỏ ánh rơi
Bổng chốc biển hờn dâng sóng dữ
Nhấn chìm mạch sống của hồn thiêng
Mây giăng, sấm chớp, trời đen sẩm
Một cõi san hà lật ngã nghiêng!
Cuộc chiến sinh tồn sôi máu lửa
Thây phơi trải khắp bến sông xưa
“Ngo Tu”*, “Tha Thế”*, “Đi Vê”* bạn
Xác bỏ sa trường, vó ngựa đưa…
Giờ đã qua rồi vạn kỷ đau
Âm gian gió rít, kéo mây sầu
Cho khuya vắng lặng, hồn tê giá
Buốt lạnh tim lòng, uất hận sâu!
Đêm nay lại cũng một đêm dài
Nứt nát thân tàn bóng của ai
Ma bước, đau buồn, trăng nhạt bóng
Gian trần u ám, gió heo may
Thơ thẩn thả hồn theo hướng vọng
Thời gian chầm chậm ló vầng đông
Bi thương gói lại, tìm nơi ẩn
Chờ đến, đêm về tiếp tục rong!
Hồn Lang tìm chỗ ẩn chờ
đêm mai tiếp tục đi…
*Tên hư cấu
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (28)
Hồn Lang đi lần vào thành phố…
Ồ kìa! Vầng sáng trải hừng lên
Tỏa rực một vùng trăng ánh chênh
Rộn rã, nhịp nhàng, lai láng rộ
Âm thanh đâu đó tiếng vang rền
Có phải lạc vào nơi cõi giới
Mê hồn lạ lẫm, cuộc chơi vơi
Ngàn năm thuở cũ như hiu quạnh
Đuốc tỏ, vầng trăng, khác sắc ngời!
À gì! Lạ lạ chạy dòn dòn
Người giữa, tay đưa, hai cái tròn
Vun vút, đường suôn, trông ngộ quá
Vui vui, thích thích cái bon bon
Còn nữa! Đằng kia một ụ khuôn
Dưới chân dính bốn bánh vòng nương
Người ngồi trong đó vài ba kẻ
Lẹ lẹ, tin tin, tiếng rú bường!
Lập lòe đây đó bao màu sắc
Vàng, đỏ, tím, xanh ửng bốn bề
Náo nhiệt khắp vùng, vui quá đổi
Rộn ràng phủ nẻo những đê mê…
Ma bóng thu hình trên nóc phố
Ngắm nhìn cảnh vật thấy bơ phờ
Đăm chiêu, tư lự về xa vợi
Trăng chếch hững hờ, một ngẩn ngơ
Tiêu sơ, tỉnh mịch trùm hoang dã
Đã biến đâu rồi, trải xót xa
Vạn kỷ bời rời bao huyễn hoặc
Hay hồn thiêng dựng một vầng pha!
Ma lang ngơ ngác trước
bao cảnh lạ…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (29)
Hồn Lang dạo xem cảnh vật…
Hồn lơ lửng trên cao nhìn cảnh vật
Dạ ngỡ ngàng, dõi mắt ngóng nhìn xem
Bao lạ lẫm, xúc cảm động hồn tim
Lòng dào dạt, lim dim nguồn thổn thức
Đường thênh thang dưới không gian sáng rực
Cảnh rộn ràng, náo nức cuộc phồn vinh
Quần, áo, vật, xe…màu sắc hữu tình
Một cảnh giới lung linh bầu huyễn hoặc!
Con chim đen từ phương trời xa lạ
Vượt ngàn khơi tơi tả bởi cuồng phong
Đây rừng xanh, hoa lá trải mênh mông?
Chim viễn xứ chạnh lòng mang tư lự
Hồn lê bóng, thẫn thờ quên nhung nhớ
Đây quán ăn, bún, phở ngát hương thơm
Kia quán nhậu say túy lúy từng cơn
Nọ hội tụ dập dồn theo tiếng nhạc
Bên kia đường ánh màu hòa cảnh vật
Chốn lạ lùng đen chật kẻ tới lui
Ma phóng mình qua đó để xem coi
Ồ! Lộng lẫy một trời đồ lạ quá!
Cái chớp chớp óng ánh nhìn thật đã
Ngộ làm sao hàng hóa của thời nay
Ba ngàn năm sau có một hồn say
Nhìn thực tại ngất ngây hơn mộng mị
Thuở xa xưa chắt chiu từng sợi chỉ
Nay ngập tràn, phỉ chí nỗi khát khao
Một không gian sao quá đổi bảnh bao
Một tăm tối, xạc xào chân dã thú!...
Hồn Lang hoa mắt trước
bao cảnh vật…
Nguyễn Thành Sáng
NỖI LÒNG HỒN LANG VỀ CÕI THẾ (30)
Nhìn cảnh vật lạ lùng bao thích thú
Rồi chạnh lòng hoài cũ, nhớ về xưa
Thuở ngàn năm ấp ủ chuỗi mộng mơ
Giờ đâu nữa, thẫn thờ trong bóng tối
Nghe não nề, hồn ma chân bước tới
Ngợp phố phường, phủ lối cuộc phồn vinh
Hỡi vầng trăng thao thức, ánh lung linh
Biết chăng Ta! thâm tình như khuấy động!
Trên nóc phố, sầu ai vun vút phóng
Rồi trở mình, rẽ bóng vụt qua đường
Chợt ngỡ ngàng nhìn một kẻ đáng thương
Thân tơi tả, chân xương, trùm giẻ rách
Bát đĩa cặn, hai tay lùa vanh vách
Cơm dư thừa một mạch bụng tìm no
Mặc sự đời, ánh mắt kẻ qua đò
Hồn phách lạc, chẳng lo điều nghĩ ngợi!
Nghe đau xót, thân ma rời nẻo tối
Bước qua kia, tìm lối đến khu vòng
À! Xỉn say quậy quạng, miệng lông bông
Con chó thấy, xù lông rồi chạy tuốt
Lang chán ngán, vụt xa về phía trước
Góc phố buồn rũ rượi một thân tàn
Nằm co quắp, ủ ê không chăn màn
Một mảnh nát, phũ phàng nơi cõi thế
Đây dương trần không gian đầy tráng lệ
Thì xa xa bóng xế phủ ngày tàn
Một trời chiều thảm đạm trải sầu tang
Đêm phủ xuống, lang thang từng con muỗi!
Nhìn hai mặt của cõi thế mà
Lòng Ma như ê ẩm…
Nguyễn Thành Sáng