torune
Film critic
Phim, nhạc, thơ... hay hay không tùy vào cảm nhận của mỗi người. 'The Shape of Water' (Dáng hình của nước') cũng không ngoại lệ. Cá nhân mà nói, phim dù gặt hái được vô vàn giải thưởng nhưng vẫn còn đó những thứ khiến khán giả cảm thấy xa cách, trước khi họ tỏ ra bất ngờ trước một tác phẩm được Oscar liên tục xướng tên nhiều lần.
'The Shape of Water' cho thấy phong cách không lẫn vào đâu được của Guillermo del Toro. Phim biểu lộ sự tương đồng với một phim khác lấy bối cảnh chiến tranh - 'Pan's Labyrinth'. Cả hai phim đều có: nữ chính với khát vọng 'thoát thực', phản diện ác đủ đường và yếu tố tưởng tượng, có phép màu nhưng dị biệt.
Tạo hình của nữ chính, những giai điệu nhạc Pháp, bối cảnh khu dãy trọ (trong lòng một rạp chiếu phim), vị hàng xóm già (nghệ sĩ và lập dị)... làm mình liên tưởng nhiều đến 'Amélie'. Sự tương đồng còn xuất hiện ở những khoảnh khắc thường nhật mà các nhà làm phim rất hay vay mượn để lãng mạn hóa, chẳng hạn như khung cảnh ngồi trên xe trong khi mắt đăm chiêu ra cửa sổ; hay như cung cách chào hỏi, bẽn lẽn của nữ chính với những người hàng xóm... Mình thì thấy hơi hụt hẫng khi nhà làm phim vay mượn khá nhiều yếu tố này để 'màu hồng hóa' cuộc sống thường nhật của cô gái. Nó tốt thôi nhưng với Guillermo, đáng lẽ ông phải làm được nhiều hơn nữa.
Nói đi cũng phải nói lại, giữa những yếu tố 'màu hồng' đã hóa thành cliché đó, Guillermo đã khéo léo lồng vào phim cả hình ảnh 'trần trụi' nhất và cả những hình ảnh hoán dụ như một tín hiệu cảnh tỉnh cho người xem rằng: đây là 'truyện cổ tích cho người lớn'. Mình không ý kiến với cách làm này bởi ông không làm nó thô tục. Cái mình rất khó chịu là giữa hai thái cực 'cổ tích' và 'trần trụi', đôi khi, đạo diễn hoặc là chuyển dịch từ cái này qua cái kia hoặc trộn lẫn hai cái đó lại với nhau, cảm giác không được mượt. Nó rất mâu thuẫn, xé nát hết cảm xúc nhà làm phim đã và đang xây dựng.
Như mọi năm, những phim thắng lớn ở Oscar luôn có một khoảng cách nhất định với người xem đại chúng. 'The Shape of Water' có lẽ cũng theo lối mòn này!
Hình ảnh phim ổn. Âm thanh cũng ổn. Còn về diễn tiến của phim. Thật khó diễn tả thành lời. Nhà viết kịch quá tham lam, vẽ ra nhiều tuyến truyện nhỏ để rồi hoặc là kết thúc cụt ngủn hoặc không xứng tầm với những gì đã dày công xây dựng.
Mạch truyện về 'ông họa sĩ bóng muộn' từ ban đầu úp mở rất dễ thương, nhưng đùng một phát, nhà viết truyện quăng một biến cố to đùng, đóng sầm mọi cánh cửa lại chỉ để chuẩn bị cho biến cố lớn nhất phim.
Mạch truyện về gia đình của 'gã ác nhân'. Có lẽ nhà làm phim đưa vào một vài hình ảnh rời rạc, đỉnh cao là màn xoạc của anh Michael Shannon chỉ để lý giải lâu lâu ảnh khoái xoạc những cô gái câm!?
Mạch truyện về gã điệp viên thì chắp vá rất nhiều từ những phim tình báo khác. Thành ra khá dễ đoán.
Mạch truyện lớn nhất về 'giai nhân và quái vật' thì cao trào sao mà... cụt ngủn. Thiết nghĩ nếu nhà làm phim thả vô vài pha giằng xé, hiệu ứng cảm xúc có thể cao hơn.
Mạch truyện về gia đình của 'gã ác nhân'. Có lẽ nhà làm phim đưa vào một vài hình ảnh rời rạc, đỉnh cao là màn xoạc của anh Michael Shannon chỉ để lý giải lâu lâu ảnh khoái xoạc những cô gái câm!?
Mạch truyện về gã điệp viên thì chắp vá rất nhiều từ những phim tình báo khác. Thành ra khá dễ đoán.
Mạch truyện lớn nhất về 'giai nhân và quái vật' thì cao trào sao mà... cụt ngủn. Thiết nghĩ nếu nhà làm phim thả vô vài pha giằng xé, hiệu ứng cảm xúc có thể cao hơn.
Thoạt nhìn, 'The Shape of Water' tỏ ra đa dạng, mang đến nhiều thứ cho người xem. Nhưng mọi thứ mà Guillermo làm, càng về sau càng nhạt nhẽo, càng rời rạc... cho tới cao trào lớn nhất thì ông quyết định cắt xén hết tất cả để đi đến đoạn kết nhằm cho ra cảnh phim biểu tượng.
Tựu chung lại, 'The Shape of Water' thừa hưởng tinh hoa của Guilermo ở mảng hình ảnh và âm thanh nhưng cách kể chuyện, theo torune nghĩ, đã lùi đi một bậc khi đem so với phim gần nhất - 'Crimson Peak'. Xin nói thêm, 'The Shape of Water' có khá nhiều tiểu tiết ở lời thoại và hình ảnh 'mơ hồ', chủ yếu tạo lời mở cho những suy diễn của các fan của Guillermo.
torune@hdvietnam
Chỉnh sửa lần cuối: