torune
Film critic
Phim với mình có 2 loại: hợp và không hợp. Hợp với mình có thể không hợp với người ta. Hợp với người ta có thể không hợp với mình. Mà câu chuyện về cái dòng phim gì mà hợp với đa phần khán giả ở cái đất nước gì mà mở ti-vi lên là có tấu hài, ca hát nhảy múa lại là một câu chuyện dài nữa. Vậy thôi, xin phép vô chủ đề chính. 'Rogue One: A Star Wars Story' là phim không hợp với torune nhưng phải công nhận rằng đây là một thành phẩm hoàn chỉnh, làm đúng thể loại, mang đúng tinh thần và truyền tải đúng thông điệp mà phim muốn nói.
'Rogue One' dây mơ rễ má với series 'Star Wars' (phát hành từ hơn 30 năm trước). Vì mình không xem hết loạt phim cũ nên lấy 'Star Wars: The Force Awakens' (phim cùng vũ trụ 'Star Wars' phát hành gần đây nhất) để làm tiêu chuẩn so sánh giữa thời đại này. Nếu 'The Force' nhận điểm 10 thì 'Rogue One' nhận điểm 20. 'The Force' làm được cái gì thì 'Rogue One' làm được nhiều hơn cái ấy, nhưng mà, đâu phải cứ nhiều là tốt? Với mình, điều này đồng nghĩa rằng 'không hợp gu'.
'The Force' rất thành công khi dùng một câu chuyện về 'chiến tranh', thêm thắt chút này chút kia để cho ra chất phiêu lưu và dễ cảm hơn với lứa khán giả mới. Trong khi đó, 'Rogue One' hơi "lầy" ở yếu tố kịch (drama) và chiến tranh (war) nên xem phim rất căng thẳng. Nội nhìn diễn xuất nhân vật nữ chính thôi đã thấy căng như dây đàn rồi. Từ đầu đến cuối phim. Không một chút tiếng cười, biểu cảm của cô chỉ gói gọn trong các trạng thái đớn đau, đề phòng, bực bội... và tuyệt nhiên không có tiếng cười (nếu thì có thì đều bị những cảm xúc nặng nề kia dìm xuống hết). Mình không trách Felicity Jones, chỗ này, chị chỉ diễn theo kịch bản. Và loạt sắc thái biểu cảm của nữ chính vừa được đề cập lại bổ trợ rất nhiều cho một tác phẩm đậm chất chiến tranh đến từ những thập niên trước vô tình lạc vào thời đại này. Điều này cũng giải thích lý do vì sao 'Rogue One' rất được lòng khán giả Mỹ khi mà 'Star Wars' đã trở thành một biểu tượng của văn hóa đại chúng, khiến cho fan cuồng (nếu mình là họ) cũng chỉ muốn được xem lại một tác phẩm để lại ấn tượng cực kỳ lớn từ thuở ấu thơ.
Bên cạnh đó, tính kịch (kiểu cũ) còn nằm ở lời thoại, cực kỳ nhiều. Thậm chí, ở những cảnh chỉ cần dùng cử chỉ hay hành động của nhân vật thôi là khán giả đã hiểu. Vậy mà 'Rogue One' vẫn để nhân vật đọc hết lời thoại ra, câu cú đàng hoàng. Thêm nữa, cách chuyển cảnh làm giống như lật từng trang truyện. Mà truyện thì ai cũng biết rồi, vì hạn chế cử động nên mọi thứ đều được bộc phát qua lời thoại cả.
Đến những cảnh bi kịch, tinh thần phim chìm vào đó rất sâu, nhịp phim chậm. Rồi đến phần xung đột giữa hai phe (Đế chế và Phản kháng), 'Rogue One' cũng chìm sâu, căng thẳng, nghẹt thở không kém. Hai khía cạnh này bổ trợ cho nhau, kiểu như phải bi kịch tột cùng rồi chiến tranh mới... máu, mới sống mái, mới một mất một còn. Cũng từ đây, phim làm sáng lên lý tưởng anh hùng của người trong cuộc. Người hùng trong 'Rogue One' không chỉ là một người (hay một vài người) như trong 'The Force' mà tất cả những ai lao vô cuộc chiến, sẵn sàng chết để hoàn thành nhiệm vụ, hay nói đúng hơn là chọn lựa duy nhất mà họ được quyền quyết định. Và, mãi tới lúc này, mình mới thấy họ cười.
Ở những cảnh 'phe chính diện nhận tiếp viện' trong 'The Force', khán giả liên tục được
Tóm lại, 'Rogue One' rất khác với 'The Force' dù cả hai cùng diễn ra trong một vũ trụ nhưng 'Rogue One' mới đúng là một 'cuộc chiến giữa các vì sao'. Chỉ có chiến tranh liên miên, không ngừng nghỉ, mang theo đó những tư tưởng của lớp người đi trước, những người đã sáng tạo ra series như một hình ảnh phản chiếu hiện thực lúc bấy giờ. Phim khác đời thực ở chỗ, nó khoác lên mình những màu sắc vị lai. 'Rogue One' sẽ hợp với những fan của phim chiến tranh, kể về những nhân vật với bi kịch thiệt đớn đau để rồi chiến đấu cực kỳ khốc liệt và nụ cười chỉ xuất hiện lúc nhắm mắt xuôi tay, sau khi biết rằng họ đã vẫy vùng với tất cả những gì họ có.
torune@hdvietnam
Tái bút: torune có đôi dòng khiếu nại xin được chia sẻ.
Mình xem phim suất 9 giờ sáng thứ Sáu tuần rồi, rạp số 2, Lotte Cinema Nam Sài gòn. Đèn chiếu có vấn đề, độ sáng không ổn định, cứ chập chờn. Gặp những cảnh phim sáng thì còn đỡ. Nhưng phần lớn phim 'Rogue One' gồm toàn cảnh tối nên cảm giác khó chịu lại được nhân đôi!
Đính kèm
Chỉnh sửa lần cuối: