Những nỗi khổ của con nhà giàu

osiric

Well-Known Member
Những nỗi khổ của con nhà giàu

Sáng sớm hôm nọ lên mạng thấy bài báo về nơi có bán bát phở 750.000 đồng, mình ước ao được phi ngay về Việt Nam cùng ba mẹ đi ăn thử. Lần nào mẹ đi ăn phở cũng cười rất tươi: "Lâu lắm rồi mới ăn phở thế này con nhỉ!". Vậy mà từ khi biết trong phở có đủ thứ chất điều vị, phụ gia độc hại, thịt cũ, phooc-môn... cả nhà tôi chỉ còn quây quần bên mâm cơm nhà. Đến hôm nay biết được nơi bán bát phở thật sự chất lượng và hợp vệ sinh, nhưng chưa kịp xỏ dép vào thì đã bị "tát" ngay vào mặt: "Đồ trọc phú! Tiền đấy để làm từ thiện!"

Để tôi kể thêm cho các bạn về nỗi khổ của tôi, và một ít của ba mẹ tôi:

Nhà tôi thì cũng mới "giàu" vài năm trở lại đây thôi, nhưng trước kia thì cũng thuộc hàng khá giả. Vậy cho nên từ ngày đầu vào cấp 2, tôi đã được "tặng" cho cái biệt danh là "thằng công tử bột". Lý do là vì tôi mặc một cái áo ấm rất đẹp mẹ mua cho từ Pháp. Và tôi bị cô lập.

Mỗi khi bị điểm thấp hơn 8, cô giáo/ thầy giáo hay gọi tôi là "thằng nhà giàu mà vô dụng", "cái thứ này chỉ ăn bám bố mẹ chứ có ra gì", hay "mày tưởng mày có tiền là mày hơn người ta sao?". Và tôi chỉ im lặng, im lặng, và im lặng. Im lặng với hạnh kiểm tốt trong học bạ. Im lặng với bịch khăn giấy, một cách ủy mị. Bạn bè cười khoái trá. Thầy cô hả hê.

Đóng tiền quỹ hàng tháng: tôi chẳng bao giờ khất hẹn. Mặc dù ba mẹ cũng chỉ cho tôi 5 nghìn mỗi ngày đi học thôi, nhưng mỗi khi thu không đủ tiền, tổ trưởng lại la lên "X cho A/B/C mượn tiền đi! Lát phải nộp rồi!". Vẫn chỉ biết im lặng, và sẽ nhận được câu nói: "Giàu mà keo!".

Hè về Việt Nam chơi. Tôi ra chợ mua vài thứ nấu cho ba mẹ một bữa cơm. Cũng chỉ mặc Calvin Klein - rất đơn giản và kín đáo. Nhưng chắc là con trai đi chợ, nên các thứ cũng đội lên theo chiều cao của con trai: chanh 8.000, tỏi 8.000 đồng... Nghĩ bụng bảo thôi kệ, cho họ, chiều muộn mà vẫn phải ngồi bán. Tội nghiệp. Vừa quay đi vài bước thì lại những câu quen thuộc: "Gớm! Giàu lắm á mày!". Giấu mặt ở trên này, tôi nói dối cũng chả làm mặt mũi tôi nở được bông hoa nào...

Tôi đeo một chiếc túi hiệu, đi giày tốt, quần áo đẹp để đi gặp một người bạn. Kế hoạch trục trặc, tôi bèn vẫy một chiếc xe ôm thay vì taxi. "Cho tiết kiệm" - tôi nghĩ. Ông xe ôm nhìn tôi từ đầu đến chân, rồi từ chân đến đầu mới ra giá: 100 ngàn! Quãng đường từ Maximark Cộng Hòa đến tiệm kem Bud's trên đường Nam Kỳ Khởi Nghĩa. Tôi nghĩ chỉ có 25 nghìn là cùng.
.
Ra Huế chơi, tôi thuê xe ôm một buổi trưa (từ 10h sáng - 3h chiều). Tôi nghĩ họ lấy chắc cũng chẳng bao nhiêu nên khi anh xe ôm bảo: "Em đừng lo, mình là người Việt với nhau!", tôi cũng mặc kệ, nghĩ bụng bảo chắc trăm mấy hai trăm. Kết thúc chuyến đi, anh hét "1 triệu", tôi buồn buồn, móc ví ra: "Em trả anh 1 triệu, nhưng em biết em bị chém rồi." Ngẩng mặt lên thì thấy anh xe ôm nhìn chằm chằm vào ví "kìa kìa có 10$ kìa, cho anh tiền xăng!".

Ba mẹ tôi, đi làm quên sống quên chết, về tới nhà là "mẹ mệt quá con ạ" rồi trèo lên giường đi ngủ từ 9h tối. Nhiều hôm 3h sáng tôi dậy thấy mẹ cứ ngồi máy tính gõ lách cách, cà phê một cốc đầy trước mặt. Lúc đó các bạn nghĩ tôi xót mẹ hay xót mấy em lang thang mà mỗi lần tôi vừa ngồi vào bàn ăn vặt với bạn thì quỳ ngay trước mặt, giơ mũ ra, rồi quay sang nói chuyện với nhau? Nếu các bạn không đoán được thì tôi xin nói là tôi xót mẹ. Và! Tôi chỉ muốn mang tiền ba mẹ cho tôi, sáng hôm sau chạy ra Vincom mua một món đồ đắt tiền và gói ghém thật đẹp làm một món quà cho mẹ thôi.

Nhân viên nghỉ việc, chuyện gia đình, à nhưng tăng lương thì sẽ ở lại. Tài xế nghỉ việc, lớn tuổi rồi, 30 rồi, phải tìm công việc khác. Hôm sau vẫn thấy đến. Tăng lương. Nhân viên ăn cắp, giúp việc ăn bớt. Cũng phải cho qua tuốt, có cho thôi việc cũng phải nhẹ nhàng. Con đi học xa nhà mà toàn lo lắng ba mẹ bị bọn ăn trộm ăn cắp... trả thù. Chẳng biết trả thù là chính hay quay lại lấy cớ đòi thêm chút.... tiền.
.
Con đi học thấy bạn kia cũng xinh và hiền, nói chuyện được chưa bao lâu thì nhìn lên facebook lại thấy dòng chữ quen thuộc "nhà thằng này giàu lắm!". Tiền, tiền, tiền. Ai cũng muốn giành một chút tiền. Tiền mặt. Có thì tìm cách lấy ngay. Còn khi không có, sẽ cầm cái túi hàng hiệu lên ngắm nghía rồi móc máy: "Bao nhiêu người KHỔ - ĐẦY RA ĐẤY!".

Họ hàng ở quê lên, thăm hỏi tâm sự chẳng thấy, chỉ thấy nằm ườn trong phòng và khi về là phải có chút tiền "gọi là". Ở quê gởi giấy ra bảo trong họ góp tiền xây này xây nọ, cứ tính theo đầu người mà góp.

Em trai 13 tuổi cũng tính như thế. Đi taxi chẳng bao giờ có tiền thối. Ăn hàng cũng nhận được câu: "không có tiền lẻ!".

Vậy mà bà và mẹ vẫn cứ tìm tổ chức này tổ chức nọ để quyên góp. Quần áo cũ, sách vở, giấy tập và tất nhiên cả... tiền bạc nữa, đều được cho đi với một nụ cười.

Trước mặt chúng tôi luôn cư xử hòa nhã với mọi người, lịch thiệp và có chút gì gọi là hào phóng. Nhưng sau lưng chúng tôi thì bị in đầy những lời lẽ cay độc, tục tĩu, cay nghiệt: hết "trọc phú" rồi lại "quý tộc đời đầu". Chúng tôi phải làm sao nhỉ, cho hết tiền của mình cho các bác xe ôm này, các em bé ăn xin này, họ hàng nghèo này và tất cả mọi người chúng tôi có thể cho. Cho bằng hết! Tôi sẽ tặng mẹ cái giỏ mua ngoài chợ Phạm Văn Hai và thỉnh thoảng đưa mẹ đi ăn bát phở phụ gia cho tiết kiệm này. Mua cho ba một quả, à, cả rổ táo nhuộm chất bảo quản.
- "Đấy! Phải như thế chứ! Người ta giàu mà nhân ái như thế! Có yêu, có thương không cơ chứ!"
- " Uh thương thì thương nhanh nhanh lên rồi tìm đứa nào giàu hơn mà nói chuyện chứ chúng nó có gì để mà cho đâu!".

Ba mẹ tôi chắc chẳng bao giờ viết ra những lời như thế.

Còn tôi, tôi thì chưa từng được một người bạn nào mời tôi một bữa sáng giản dị, như ổ bánh mì 5.000 đồng chẳng hạn, chưa từng có bạn nào tặng tôi một đôi dép đi biển bằng cao su. Năm lớp 9 tôi đi sinh nhật một người bạn với cái đĩa CD 35.000 đồng trong tay, khi ấy là số tiền khá lớn đối với tôi, vì ba mẹ phát tiền theo ngày tới khi tôi học cấp 3. Mặt mày hớn hở trao quà cho bạn, tôi nhận được một câu tôi không bao giờ quên: "Chài ai chàiiii! Tưởng giàu lắm! Biết vậy khỏi mời".

Có thể tôi sẽ quấn lá nho đi học đại học để tiền mua quần làm từ thiện để đức cho con. Có thể thằng bé sẽ không phải chịu khổ như tôi.
 

knnam

HD Bình Dân
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Đời là thế đấy, cuối cùng cũng chỉ vì đồng tiền thôi.
 

Angus_Bert

Film critic
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Bạn này cũng không phải vừa, cũng tại toàn mặc đồ hiệu thôi, mình vẫn thấy nhiều bạn trẻ tuy nhà giàu nhưng không hề mặc đồ hiệu. Đọc câu cũng chỉ mặc Ck - rất đơn giản và kín đáo mà hơi sốc tí. Thôi nhà giàu nó cũng có cái khổ riêng đấy :|
 

hoangaka2008

New Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Uh khổ. Nếu cậu viết cái topic này với thật tâm thì xin chia buồn cùng bạn. Giàu hay nghèo đều khổ cả, mỗi cái khổ 1 kiểu thôi. ;)
 

osiric

Well-Known Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Cái này tớ copy trên vnexpress
Đúng là giàu có khổ của cái giàu và ngược lại cho nghèo

Zậy mới có câu : có những thứ ko mua được bằng tiền nhưng có thể mua được bằng nhìu tiền hơn, nhưng vẫn có những thứ khi đã mất thì ko bao giờ mua lại được bằng tiền
 

Angus_Bert

Film critic
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Cái này tớ copy trên vnexpress
Đúng là giàu có khổ của cái giàu và ngược lại cho nghèo

Zậy mới có câu : có những thứ ko mua được bằng tiền nhưng có thể mua được bằng nhìu tiền hơn, nhưng vẫn có những thứ khi đã mất thì ko bao giờ mua lại được bằng tiền
Ừh công nhận, nhưng mà thằng nào viết bài này cũng shock quá cơ....hết đỡ
 

Mac18

Active Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Giàu để ra ngoài thế thì bị chém là đúng thôi, kêu la gì nữa :))
 

rofl001

Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Con người mà :))

Không ganh tỵ chắc là tiên là phật hết rồi chứ chả là người.

Ừ thì giàu, muốn làm gì làm, muốn xài đồ tốt thì mua đồ hiệu đồ mắc, muốn ăn ngon thì ăn đồ sang, muốn mặc đẹp và bền thì chơi luôn hàng hiệu tiền triệu. Vậy thôi.
Giàu, có điều kiện để chăm sóc bản thân một cách tốt nhất thì cứ thoải mái mà xài 8-}

Giàu, làm từ thiện, để phước cho con cháu thì càng tốt nữa.

Nhưng...ai bảo cứ thích thể hiện cho người khác biết là mình giàu làm chi :))

Đồ hiệu không đấy trời =))

Thiệt chứ.. CK này nọ 8-}
 

lx2009

Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Áo Ck, mang giày hiệu thì bị là coi trọc phú???????Vậy nhẩm tính thử xem trọc phú ra sao hé:(Miễn bàn đến các loại cao cấp, chỉ tính các sản phẩm phổ thông thôi)
+Cái áo thun Ck theo thời điểm hiện tại thấp nhất khoảng 25$=500k(hạo hạo thôi chứ có thể có loại rẻ hơn) nhưng chất lượng sản phẩm và thời gian sử dụng thì không bàn tới vì nếu là người "ăn chắc mặc bền" đã từng dùng qua thì chắc biết!!
+Áo thun bình thường ngoài lề đường bán có khi 30k,50k, 70k ....(hàng trong bọc nghe, rẻ hơn nữa thì chưa thấy) mua về mặc được bao lâu so với bạn dùng một cái áo Ck ????? Và khi máng những thứ đó lên người thì bạn cảm thấy thế nào ??? Mọi người xung quanh sẽ nhìn bạn với ánh mắt như thế nào ???
Vậy tính ra ai là người xài sang khi một người dùng một cái áo trong 1 năm và cũng trong 1 năm đó có người phải mua đến 5 hoặc 7 cái để mặc vì áo quá mau rách????????
Trọc phú hay không trọc phú là do hiểu biết, nên tôi thấy trong trường hợp này bạn không có gì để phải khóc mà bạn nên vui vì những thứ mà bạn biết thì những người cười bạn vẫn chưa được biết!!!!!
 

haipvg

Well-Known Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Cái con mắt nhìn của người viết bài này rất nặng tính định kiến, giống y như những người mà anh (hay chị) ta phê phán. Rõ ràng là phải thế nào thì người ta mới có cớ nói mình. Vd, đi chợ mua hàng không mặc cả rồi lại còn nói mình mua đắt, đi xe ôm cũng vậy. Chắc nghĩ ràng mình giàu nên không cần quan tâm mấy đồng bạc lẻ chăng?
 

HEEL

New Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Khổ như thế thì ai cũng muốn khổ.

Đây mới gọi là khổ Tiếng kêu thống khổ của một gia đình mắc bệnh hiểm nghèo - Tấm lòng nhân ái - Dân trí


Thằng giầu hay người nghèo đều có lúc phải khóc cả. Chỉ khác nhau chút ít đó là:

Trong nước mắt của thằng giầu có mùi bia, mùi tiền, mùi sĩ diện.

Còn trong nước mắt người nghèo đầy mùi mồ hôi, bần cùng, túng quẫn, đau khổ và có cả mùi máu.
 

Angus_Bert

Film critic
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Áo Ck, mang giày hiệu thì bị là coi trọc phú???????Vậy nhẩm tính thử xem trọc phú ra sao hé:(Miễn bàn đến các loại cao cấp, chỉ tính các sản phẩm phổ thông thôi)
+Cái áo thun Ck theo thời điểm hiện tại thấp nhất khoảng 25$=500k(hạo hạo thôi chứ có thể có loại rẻ hơn) nhưng chất lượng sản phẩm và thời gian sử dụng thì không bàn tới vì nếu là người "ăn chắc mặc bền" đã từng dùng qua thì chắc biết!!
+Áo thun bình thường ngoài lề đường bán có khi 30k,50k, 70k ....(hàng trong bọc nghe, rẻ hơn nữa thì chưa thấy) mua về mặc được bao lâu so với bạn dùng một cái áo Ck ????? Và khi máng những thứ đó lên người thì bạn cảm thấy thế nào ??? Mọi người xung quanh sẽ nhìn bạn với ánh mắt như thế nào ???
Vậy tính ra ai là người xài sang khi một người dùng một cái áo trong 1 năm và cũng trong 1 năm đó có người phải mua đến 5 hoặc 7 cái để mặc vì áo quá mau rách????????
Trọc phú hay không trọc phú là do hiểu biết, nên tôi thấy trong trường hợp này bạn không có gì để phải khóc mà bạn nên vui vì những thứ mà bạn biết thì những người cười bạn vẫn chưa được biết!!!!!

áo thun mặc trong một năm mà ko bị giãn là hay lắm đấy, đặc biệt là các loại áo sợi cotton 100% nhá, 30k 50k mặc cũng gần bằng Ck rồi, ko thì mua Bambo là quá lắm nha :">
 

le_tkuy

New Member
Ðề: Re: Những nỗi khổ của con nhà giàu

thế mới có câu " kẻ giầu -người nghèo" giàu thì không được coi là người,còn nghèo thì mới được thương mà.haiz
 

howtomiss

Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

"Những điều ngươi nói ... không chém gió chút nào chứ ?"
 

donnie

New Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

e thì lại ngĩ thoáng...Nếu e có tiền e cũng mún mua cho mình những thứ thật tốt để mà xài...K lẽ làm ra nhìu tiền thì cứ phải cho hết đi mới gọi là nhà giàu hảo tâm ah, còn nếu giữ lại để chăm chút cho bản thân, cho gia đình thì lại gọi là trọc phú ah. Đi chợ k trả giá thì bị coi là ko wan tâm tới những đồng bạc lẻ :-? Đời nhìu cái vui nhỉ hehe...Áo CK, đồ hiệu, xe mắc tiền,....có vấn đề j đâu nhỉ, hay tại mình k mua dc nên gen ăn tức ở. Thích câu của 1 bác trong topic này ''Thích thì nhích'', zậy thôi, miệng đời làm sao mà cấm cho dc :))
 

IloveHDz

New Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Miệng đời cay nghiệt

Con người luôn có sẳng sự ích kĩ và lòng đố kỵ chằng qua là nó ít hay nhìu ma thui.

Nói chung là bạn trong bài viết ko may gặp phải những cảnh như thế
 

ProSkyR

Well-Known Member
Ðề: Những nỗi khổ của con nhà giàu

Cái này nó ăn sâu vào tính cách, thói quen sống của họ rồi. Dân thu nhập thấp phân biệt được áo nào là áo "hàng hiệu" và giá ??. Nói chung họ thấy ABC là suy nghĩ ngay kiểu XYZ :D
 
Bên trên