Em thực sự không định lập pic với nội dung không có gì...nhưng mà hôm nay có một chuyện không phải mắt thấy nhưng là nghe qua điện thoại mà đến bây giờ vẫn không cầm được lòng...chia sẻ cùng mọi người một chút...
Em có một anh bạn thân, nói chúng là thân từ rất lâu. Ảnh hiền lành ghê lắm. Cách đây 3 năm thì có một cô bạn gái rất dễ thương. Hai người yêu nhau rất nhiều. Chỉ khổ nỗi là ba ảnh rất khó tính, em chỉ biết là người có vị trí quan chức gì đó lúc nào cũng đòi hỏi mấy chữ "môn đăng hậu đối". Người yêu phải thế này thế nọ.
Cũng chính vì cái khó tính của ba ảnh mà hai người cố gắng rất nhiều. Ảnh sang đây học PhD, mà khổ thân, ảnh nói với em là học cố một tí để rồi sau này vợ không phải khổ, mà nói rất thành thật. Nó cũng kỳ lạ. Bạn gái ảnh cũng cố gắng và được ảnh tạo điều kiện hỗ trợ thêm để sang Nhật học trao đổi ngắn hạn (lúc này bạn ấy vẫn là sinh viên năm thứ 3 ở nhà).
Hồi tháng trước, bạn ấy bị dính vào một chuyện ăn trộm ở siêu thị, tất cả bạn bè và bọn em đều chắc chắn là cô bé đó không bao giờ làm như thế, rất đàng hoàng mà lại hay cho tiền trẻ con ăn xin. Khôgn phải bị bệnh tắt mắt. Nhưng cái sự sơ suất (có thể là quên thanh toán khi cầm đồ ra) khiến cho bị trục xuất về nước. Ảnh gọi điện về động viên liên tục.
Đùng một cái đến tuần trước thì biết tin là cô bé bị đuổi học ở nhà. Gần tốt nghiệp ra trường rùi mà mất hết. Lúc đầu bọn em cũng nghĩ đó chỉ là hình thức phạt của nhà trường, nhưng về sau khi biết mọi chuyện, tất cả mới chỉ cách đây 3-4 ngày, trưởng khoa của cô bé đó không hề muốn đuổi học và cả hiệu trưởng nhà trường cũng động viên cô bé để tiếp tục học tập. Nhưng tất cả cuối cùng đều thành công cốc. Chính ba của bạn trai can thiệp quyết liệt để đuổi học......chỉ vì...ông không muốn con trai mình dính dáng gì đến cô bé kia. (Ý của người cha là để hạ thấp cô bé đó tới mức con trai mình thấy chán, có thể tính toán mà dứt hẳn...)
Nhưng chuyện đời như thế em cũng đã thấy chỉ có điều khi hôm nay, anh bạn đó đễn nhà em và hỏi xem biết nên làm gì, em biết ảnh không phải đang cần lời khuyên mà cần một người để nói chuyện. Cuối cùng thì ảnh quyết định gọi điện để nói chuyện cụ thể với bạn gái mình. (từ lúc biết hành động của ba, ảnh không biết là sẽ phải nói gì nên vẫn chưa gọi điện). Em đứng ngay ở đó...
Hai người chào nhau và im lặng một lúc....thì cô bé đó nói thế này, tuyệt nhiên chẳng một lời hận thù hay trách móc gì nữa:
........."anh ah, gia đình là quan trọng, anh phải nghe lời ba mà cố gắng..........giờ mãi không có em ở bên cạnh nữa rồi..........anh phải cố giữ sức khỏe nhé........."
Em có một anh bạn thân, nói chúng là thân từ rất lâu. Ảnh hiền lành ghê lắm. Cách đây 3 năm thì có một cô bạn gái rất dễ thương. Hai người yêu nhau rất nhiều. Chỉ khổ nỗi là ba ảnh rất khó tính, em chỉ biết là người có vị trí quan chức gì đó lúc nào cũng đòi hỏi mấy chữ "môn đăng hậu đối". Người yêu phải thế này thế nọ.
Cũng chính vì cái khó tính của ba ảnh mà hai người cố gắng rất nhiều. Ảnh sang đây học PhD, mà khổ thân, ảnh nói với em là học cố một tí để rồi sau này vợ không phải khổ, mà nói rất thành thật. Nó cũng kỳ lạ. Bạn gái ảnh cũng cố gắng và được ảnh tạo điều kiện hỗ trợ thêm để sang Nhật học trao đổi ngắn hạn (lúc này bạn ấy vẫn là sinh viên năm thứ 3 ở nhà).
Hồi tháng trước, bạn ấy bị dính vào một chuyện ăn trộm ở siêu thị, tất cả bạn bè và bọn em đều chắc chắn là cô bé đó không bao giờ làm như thế, rất đàng hoàng mà lại hay cho tiền trẻ con ăn xin. Khôgn phải bị bệnh tắt mắt. Nhưng cái sự sơ suất (có thể là quên thanh toán khi cầm đồ ra) khiến cho bị trục xuất về nước. Ảnh gọi điện về động viên liên tục.
Đùng một cái đến tuần trước thì biết tin là cô bé bị đuổi học ở nhà. Gần tốt nghiệp ra trường rùi mà mất hết. Lúc đầu bọn em cũng nghĩ đó chỉ là hình thức phạt của nhà trường, nhưng về sau khi biết mọi chuyện, tất cả mới chỉ cách đây 3-4 ngày, trưởng khoa của cô bé đó không hề muốn đuổi học và cả hiệu trưởng nhà trường cũng động viên cô bé để tiếp tục học tập. Nhưng tất cả cuối cùng đều thành công cốc. Chính ba của bạn trai can thiệp quyết liệt để đuổi học......chỉ vì...ông không muốn con trai mình dính dáng gì đến cô bé kia. (Ý của người cha là để hạ thấp cô bé đó tới mức con trai mình thấy chán, có thể tính toán mà dứt hẳn...)
Nhưng chuyện đời như thế em cũng đã thấy chỉ có điều khi hôm nay, anh bạn đó đễn nhà em và hỏi xem biết nên làm gì, em biết ảnh không phải đang cần lời khuyên mà cần một người để nói chuyện. Cuối cùng thì ảnh quyết định gọi điện để nói chuyện cụ thể với bạn gái mình. (từ lúc biết hành động của ba, ảnh không biết là sẽ phải nói gì nên vẫn chưa gọi điện). Em đứng ngay ở đó...
Hai người chào nhau và im lặng một lúc....thì cô bé đó nói thế này, tuyệt nhiên chẳng một lời hận thù hay trách móc gì nữa:
........."anh ah, gia đình là quan trọng, anh phải nghe lời ba mà cố gắng..........giờ mãi không có em ở bên cạnh nữa rồi..........anh phải cố giữ sức khỏe nhé........."
.................GOD!..........