Lỡ sinh ra làm phụ nữ - Trịnh Thanh Thủy

bluelotus13

New Member
Lỡ sinh ra làm phụ nữ - Trịnh Thanh Thủy

trích Xaluan.com


Ngày 8 tháng 3 vừa qua là ngày kỷ niệm 100 năm quốc tế phụ nữ . Ngày mà chúng ta thấy hàng triệu triệu người phụ nữ được hưởng những quyền lợi như đi làm, đi bầu, cắp sách đi học, tham gia chính trường và ít bị kỳ thị hơn xưa. So với 100 năm trước, người phụ nữ quốc tế ngày nay khác hơn nhiều. Ở Hoa Kỳ có khoảng 48% phụ nữ hiện có việc làm và 20 % phụ nữ có những địa vị lãnh đạo. Tuy nhiên ở Việt Nam và Đông Nam Á, họ vẫn còn là những thân phận bọt bèo trôi nổi rất thương tâm. Họ từ từ được tham chính nhưng con số phụ nữ đứng vào hàng lãnh đạo vẫn còn là con số rất khiêm nhường.

Theo một bản phân tích báo cáo của chương trình phát triển phụ nữ Liên Hiệp quốc “The United Nations Development Programme (UNDP) and UN Women”, sự hiện diện của phụ nữ trong các vị trí lãnh đạo ở nông thôn, thành thị và các vùng phụ cận còn rất thấp. Những nơi cần có các cấp lãnh đạo phái nữ phải gia tăng như Bangladesh, India, Pakistan và Việt Nam. Năm 2009, số phụ nữ toàn cầu được tham chính vào khoảng 18.4 %. Ở Đông Nam Á, con số ấy rất tệ. Bangladesh chỉ có 1.37 % phụ nữ được bổ nhiệm vào các vị trí cao cấp.

Riêng ở VN, trong kỳ bầu Đại hội đảng kỳ thứ XI, có 175 ủy viên chính thức được bầu, có 15 gương mặt nữ đắc cử. Chúng ta có tỷ lệ vào khoảng 8 %. Ngoài ba vị trí của địa phương là bí thư tỉnh Điện Biên, Hà Nội và Vĩnh Long còn phần lớn các vị trí khác thuộc về toàn quốc trong các lãnh vực xã hội, y tế, thương binh, dân vận và liên hội phụ nữ.v..v.

Từ nghìn xưa, vai trò người phụ nữ chỉ đứng sau người đàn ông và vị trí lãnh đạo là của nam giới. Tuy nhiên ngày nay vai trò của họ đã thay đổi. Ngoài việc chăm sóc và quan tâm đến gia đình là bản chất chính của người phụ nữ, họ còn phải trau dồi kiến thức, giáo dục, bươm chải kiếm sống, và thăng tiến trong nghề nghiệp và địa vị xã hội. Theo thời gian đã biết bao nhiêu người phụ nữ thành công không chỉ trong lãnh vực gia đình, nghề nghiệp mà cả trên lãnh vực lãnh đạo.

Là một người phụ nữ, tôi muốn nhắc nhở tới ngày phụ nữ quốc tế. Đây là dịp tôi bày tỏ lòng biết ơn của mình đối với những nỗ lực của người đi trước đã làm việc, tranh đấu, bảo vệ và giúp đỡ cho cuộc sống phụ nữ ngày nay được khá hơn.

Nhìn lại chặng đường mình đã đi qua từ thời thơ ấu ở Việt Nam cho tới lúc trưởng thành. Ở Mỹ, tôi đi học đi làm và được sống đủ đầy, thực hiện được nhiều ước mơ bằng chính công sức và tiềm năng riêng của mình. Tuy không phải điều gì cũng toàn hảo, nghĩa là tôi cũng có những thất vọng, buồn chán và đôi lúc cảm thấy bị kỳ thị vì mình là phụ nữ. Nhưng nói chung tôi vẫn cảm thấy mình hạnh phúc và may mắn hơn nhiều phụ nữ khác, nhất là những phụ nữ còn ở VN.

Ngày nào tôi về nước chơi, ra chợ nhìn những người phụ nữ Việt ngồi chồm hổm ngoài chợ buôn vài mớ rau, bán vài con cá, mồ hôi ướt thẫm bờ vai chua lét mà thấy lòng mình nao nao. Đêm nằm, tôi nghe tiếng những người đàn ông say rượu đánh vợ ồn ã vang rền đêm vắng. Nhìn những thiếu nữ trẻ bị bỏ mặc, lạc lõng tìm người thông dịch ở phi trường xứ người, tôi thấy chua xót. Họ bị đám con buôn ngụy trang dưới lớp “dịch vụ hôn nhân” gạt người một cách hợp pháp lấy gần hết số tiền công mai mối, rồi “đem con bỏ chợ”, làm sao thì làm, tự lo liệu lấy, biết tiếng Anh hay không mặc kệ. Không biết mấy mươi năm nay, con số phụ nữ VN chọn con đường lấy chồng ngoại quốc qua loại dịch vụ hôn nhân lên tới bao nhiêu mà ai cũng biết là rất nhiều. Tôi có theo dõi nhiều bài báo, các phóng sự và tin tức thì nguyên nhân các thiếu nữ bỏ quê hương, mái nhà êm ấm thân yêu của mình ra ngoại quốc không chỉ thuần lý do nghèo, mong có cuộc sống khá hơn mà còn có một nguyên nhân sâu xa là họ chán đàn ông Việt. Hình ảnh phái nam trong nước hiện nay không còn là một hình ảnh đẹp như như mơ trong trí phái đẹp nữa. Nào là họ không biết tôn trọng phái nữ, ăn nhậu say xỉn, cờ bạc, đánh vợ, đập con và ăn hiếp người đàn bà chân yếu tay mềm. Việc bỏ đi lấy chồng ngoại quốc của phụ nữ trong nước có phải là một cuộc cách mạng ngầm để vượt thoát? Không phải tất cả người ra đi đều gặp bất hạnh mà người thành công trở về thì giàu có hạnh phúc, khoe chồng ngoại quốc giỏi, thương vợ, chiều và trọng vợ. Điều này đánh bóng cho những phụ nữ cam đảm đã lên đường, và biết bao người theo vết chân họ để tiếp nối.

Tôi tuy ở hải ngoại nhưng vẫn thường xuyên đọc báo chí trong nước qua mạng. Tôi theo dõi tin tức, thời sự, văn học xã hội, phim ảnh và cả việc xem phim bộ nữa. Tôi thấy được người phụ nữ trong nước ngày nay đã bước những bước khá dài, để đuổi cho kịp phụ nữ quốc tế. Họ lên mạng, tìm bạn, chit chat, chơi game, theo đuổi thời trang, quan tâm đến giáo dục, nghề nghiệp, nghĩa là làm mọi thứ mà phái nam có thể làm. Thậm chí trong những phim bộ tôi đã xem qua, hình ảnh một người phụ nữ lý tưởng ngày nay trong óc phụ nữ VN là người thích độc thân, lo tới tương lai sự nghiệp và học vấn trước khi nghĩ tới hôn nhân. Không phải là phim bộ chỉ có những hư cấu, nó không ít thì nhiều cũng thể hiện được đời sống, tư duy và môi trường sống của các tầng lớp con người trong xã hộị. Họ cũng buôn bán, cạnh tranh nghề nghiệp, thích vai trò lãnh đạo và không ít phụ nữ đã thành công và giàu có nhờ tài khéo của mình. Việt Nam là một nước đang phát triển, luồng gió mới nào thổi vào cũng có cái độc và cái lành. Phụ nữ phần nào cũng được hưởng những làn gió lành tươi mát trong trận cuồng phong ấy. Tôi thấy những báo mạng trong nước cũng nhắc nhở nhiều tới ngày phụ nữ quốc tế và ngày phụ nữ VN. Thật là một điều đáng khích lệ.

Nỗi mừng luôn đi đôi với nỗi lo. Chuyện những em gái bị bắt cóc, bị bán hay đem giao cho các động mãi dâm khắp nơi trong nước và ngoài nước vẫn còn là mối thương tâm rỉ máu hoài không dứt. Có ai thấu nỗi đau, sợ, nhục nhằn của các em trong các cảnh vô luân ấy?. Có ai nhìn được vết thương xé lòng của các bà mẹ mất con, khi tưởng tượng đến các đứa bé tuổi mới 9, 10 mà đã làm những công việc nô lệ tình dục một cách thành thục và vô cảm?. Chắc tất cả các phụ nữ ấy ai cũng oán cho số kiếp làm con người nữ tội nghiệp của mình.

Tôi có một người bạn vẽ một bức tranh tặng các bạn nữ cho ngày quốc tế này. Anh vẽ một người phụ nữ có nhiều cánh tay hệt như hình tượng Phật Quan Âm ngàn tay. Anh cảm thông được những vai trò và các trách nhiệm của người đàn bà trong cuộc sống tất bật hàng ngày. Người phụ nữ không những cần nhiều cánh tay mà còn cần nhiều đôi chân cũng như nhiều bộ óc. Một người bạn gái phê bình “Em cảm ơn bác đã nhớ đến chị em chúng em. Sao bác không vẽ bức tranh cổ động các bác trai giúp đỡ chị em phụ nữ nhỉ? Để thực hiện các thiên chức, Chị em chúng em chỉ cần hai tay thôi nhưng rất cần những người biết trợ giúp và san sẻ.”.

Đó có phải là điều khó khăn lắm không khi phụ nữ chúng tôi cần san sẻ? Sự thông cảm chỉ là ý nghĩ nhưng trợ giúp và san sẻ mới thực sự là hành động. Các ông có lẽ sẽ la lên “Đòi hỏi chi quá lắm thế, các mợ này? Nào là đòi đối xử công bằng, học hành tương đương, vị trí lãnh đạo xứng đáng, tôn trọng nhân phẩm, có việc làm như người nam và cả bình đẳng tình dục nữa. Thật là đàn bà nhiều chuyện và đòi hỏi quá nhiều”.

Nhưng các bạn phái nam ơi, các bạn nghĩ lại đi, những người phụ nữ ấy là mẹ, là con gái, em gái và người phối ngẫu của các bạn. Bạn phản đối và giận dữ., bỏ bê hay đối xử không đẹp với họ thì ai sẽ là người giúp đỡ, hỗ trợ tinh thần và thương yêu họ đây. Nếu bạn làm cha, làm anh thì bạn sẽ khuyên con, em gái bạn như thế nào khi chúng hỏi bạn về những nỗi bất hạnh của việc sinh ra làm người phụ nữ?.

Trịnh Thanh Thủy

Có 2 người đọc góp ý »

1. quangphan | 20:07 | 3-9-2011

‘34% phụ nữ VN từng bị chồng bạo hành
Tại Việt Nam, cứ ba phụ nữ có gia đình hoặc đã từng có gia đình thì có một người (34%) cho biết họ đã từng bị chồng mình bạo hành thể xác hoặc tình dục.
Đó là kết luận từ Nghiên Cứu Quốc Gia về Bạo lực Gia đình đối với phụ nữ, được Việt Nam và Liên Hiệp Quốc công bố hôm 25/11/10.
Nghiên cứu phỏng vấn 4.838 phụ nữ từ 18 tới 60 tuổi.
Nếu xem xét đến cả ba hình thức bạo hành chính trong đời sống vợ chồng – thể xác, tình dục và tinh thần- thì 58% phụ nữ Việt Nam cho biết đã từng là nạn nhân của ít nhất một hình thức bạo lực gia đình kể trên.
Bà Trần Thị Hằng, Phó Tổng Cục Trưởng Tổng Cục Thống kê, cho biết đây là lần đầu tiên có một nghiên cứu tiến hành trên phạm vi cả nước “nhằm tìm hiểu những thông tin chi tiết về mức độ phổ biến và các loại hình bạo lực đối với phụ nữ”.
Theo khảo sát, tại một số vùng, cứ mười phụ nữ thì có bốn người nhận thấy gia đình không phải là nơi an toàn đối với họ. Ví dụ, ở vùng Đông Nam Bộ, 42% phụ nữ cho biết họ đã từng bị chồng mình bạo hành thể xác hoặc tình dục.
Nghiên cứu này nằm trong khuôn khổ chương trình phối hợp chung giữa Liên Hợp Quốc và Việt Nam.i

1. quangphan | 20:38 | 3-9-2011

19/8 /2010
Sẽ còn nhiều nhan sắc tìm đường chạy trốn khỏi trai Việt
Có lý do gì không, khi những nhan sắc và những tài hoa đã được cả nước công nhận, những siêu mẫu chân dài, những hoa hậu nghiêng nước nghiêng thành, những ca sỹ ngôi sao… mơ ước của rất nhiều đàn ông Việt, đã và đang đi lấy chồng ngoại và chồng Việt kiều?
Ca sỹ Hồng Hạnh gần 20 năm hạnh phúc bên người chồng Nhật. Hoa hậu Nguyễn Diệu Hoa lấy chồng Ấn Độ đã sắp được 10 năm. Ca sỹ Hồng Nhung trẻ như thuở đôi mươi bên anh chồng Mỹ. Người mẫu Ngọc Nga sống trong ngôi nhà có những ô cửa sổ nhìn đẹp như bức tranh cùng anh chồng Úc. Siêu mẫu (super model) Phi Thanh Vân lúc nào cũng sánh bước bên chồng Pháp. Mỹ Uyên lấy chồng người Ý, Bằng Lăng lấy chồng người Đức, Kim Hồng lấy chồng người Anh….Rồi siêu mẫu Trương Ngọc Ánh, người mẫu Vân Anh, người mẫu Tống Bạch Thuỷ, Kim Hương, Á hậu Trịnh Kim Chi, Diễn viên Hiền Mai… đều có ông xã là Việt kiều Mỹ, Úc, Bỉ…Họ có chung một điểm là đã không chọn trai Việt làm chồng, và chung một điểm nữa là sau hôn nhân, đa số đều hạnh phúc.
Siêu mẫu Ngọc Nga kể: “Tôi là người may mắn nhất khi lấy được anh. Ông xã tôi là người không chỉ mang lại hạnh phúc tuyệt vời cho vợ con mà còn tôn trọng quá khứ của vợ.” Kim Hồng tâm sự: “Ông xã tôi là người Anh, nhưng tôi vẫn không thấy khác biệt với người Việt chúng ta nhiều. Nếu có khác là anh ấy rất tôn trọng sự tự do của tôi. Không ép buộc vợ làm điều gì nếu cô ấy không thích. Ngoài ra, tôi cũng may mắn có chồng biết chia sẻ công việc và những chuyện vui buồn trong nghề người mẫu. Những gì tôi làm, dù anh không thích nhưng anh ấy vẫn luôn ủng hộ tôi. Ông xã tôi luôn muốn vợ mình giao thiệp rộng bên ngoài để học thêm nhiều điều”.
Tại sao đàn ông Việt thất thế ? Đừng vội quy kết nhan sắc tham tiền. Bởi đa số các ngôi sao đều không nghèo, và họ cũng biết rõ các đại gia Việt cũng nhiều người giàu lắm chứ. Có lẽ tại chính sự trọng nam kinh nữ, hai chữ “hi sinh” và “chịu đựng” như thứ mặc định của phụ nữ, trở thành một bổn phận đã làm các nhan sắc mệt mỏi mà chạy trốn.Trong khi văn hóa Việt giáo dục đàn bà về sự nhún nhường cộng với bản chất bao dung, sẵn lòng hy sinh, có thể hoá đá chờ chồng thì cũng làm nảy sinh ra một kiểu đàn ông không biết làm việc nhà, không biết quan tâm yêu thương phụ nữ và không đặt nặng nhiệm vụ chăm sóc gia đình. Thậm chí, nhiều đàn ông Việt còn tự cho mình cái quyền được đặt mình ở chiếu trên, còn đàn bà ngồi chiếu dưới, như một lớp người thứ yếu.
Tuyết Hường, cô gái 25 tuổi ở Cần Thơ vừa lấy chồng Đài Loan tâm sự: “Nhà em không nghèo. Không phải em lấy chồng Đài Loan vì sợ nghèo. Mà em không biết lấy ai trong đám trai làng. Từ ông, tới bố, tới các chú các bác, tới đám thanh niên, tối ngày nhậu nhẹt, say xỉn. Rồi chửi bậy, đánh nhau, rồi mắng mỏ mẹ em khi bà vừa bước ngoài đồng về đã sấp ngửa lo nấu bữa chiều. Chị em đi lấy chồng, được vài bữa thì bị chồng đánh đập. Nhà em không dám can ngăn. Em sợ cái cảnh đó lắm”. Những Nữ Oa đội đá vá trời , các cô gái, nhất là những cô gái thông minh, hiểu biết, cứ nhìn chị, hay mẹ mình, những người phụ nữ đã có gia đình mà hoảng sợ. Nhiều phụ nữ Việt Nam sau khi lấy chồng bỗng nhiên trở thành một quái vật ba đầu sáu tay, vừa làm việc đồng áng, công ty như một người đàn ông, lại vừa lo nội trợ bếp núc như môt người đàn bà, lo chăm sóc dạy dỗ con cái như một nhà sư phạm, lo đối nội, đối ngoại như một nhà ngoại giao. Sống và làm việc bằng hai, ba người cộng lại!Tới các trường học, thấy đa số là các bà, các mẹ đi đón con. Ra các công viên, đi chơi cùng bầy trẻ con cũng lại là các mẹ. Họp phụ huynh, (phụ + huynh nhé) mà toàn là… mẫu và tẩu tẩu. Vậy các bố đi đâu rồi ? Hãy ra các quán nhậu, các nhà hàng, và tử tế hơn chút ít là các công sở ban đêm, sẽ thấy… các bố đang ngồi đấy. Có thể là giải trí, có thể là đối tác, có thể là công việc. Những công việc mà, trong quỹ thời gian ít ỏi, các bà mẹ phải hoàn thành như một file bị nén. Khối lượng công việc như một nhân viên nam, nhưng nhân viên nữ phải bớt xén chút ít thời gian để search ra vài cách chế biến món ăn, tìm hiểu đôi nét về vài loại thuốc con phải uống, đi muộn chục phút để ghé qua chợ, về sớm nửa tiếng để đón con tới giờ tan trường. Buổi tối, sau khi nấu ăn cho cả nhà, sau khi dọn dẹp nhà cửa, người phụ nữ lại lo cho con học bài. Đêm, con giật mình khóc, mẹ là người lục đục thức giấc. Mỹ từ “giỏi việc nước, đảm việc nhà” là gánh nặng nhẫn tâm đang đè lên vai họ !
Ca sỹ Hồng Hạnh tâm sự về người đàn ông ngoại quốc làm chồng mình suốt 20 năm nay: “Ông xã tôi nấu ăn rất ngon. Khi tôi ốm đau hay gặp chuyện buồn phiền, anh an ủi và chăm sóc rất chu đáo. Sinh nhật nào của tôi anh ấy tặng hoa, với vẻ mặt đỏ gay, vụng về…”.Từ những sự thật đó, thì những cô nàng xinh đẹp, thông minh và có nhiều cơ hội tiếp xúc, có nhiều cơ hội lựa chọn, sẽ không chọn lối đi lắm rủi ro, nhiều bất trắc này.
Sẽ còn nhiều nhan sắc tìm đường chạy trốn khỏi trai Việt, và nói một cách thuần sinh học, một lượng lớn gien tốt đã âm thầm xuất khẩu, nếu trai Việt không tự mình nâng cấp !
( Ngưng trích)
 
Bên trên