Title: Hachiko: A Dog's Story (2009)
Runtime: mins
Rating: 8.1 (3,746 Votes)
Director: Lasse Hallström
Writing By: Stephen P. Lindsey Kaneto Shindô
Genres: Drama, Family
Language: English
Country: USA, UK
Plot Outline:
A drama based on the true story of a college professor's bond with the abandoned dog he takes into his home.
Produced By: Jeff Abberley Julia Blackman Richard Gere Warren T. Goz Bill Johnson Tom Luse Paul Mason Stewart McMichael Robert Ortiz Dean Schnider Jim Seibel Vicki Shigekuni Wong
Music: Jan A.P. Kaczmarek
• Richard Gere as Parker Wilson
• Sarah Roemer as Andy Wilson
• Joan Allen as Cate Wilson
• Cary-Hiroyuki Tagawa as Ken
• Jason Alexander as Carl
• Erick Avari as Jess
• Robert Capron as Student
• Forest as Hachiko
• Davenia McFadden as Mary Anne
• Kevin DeCoste as Ronnie
Tình yêu, lòng trung thành của Hachiko chờ chủ nhân đến hơi thở cuối cùng- câu chuyện đó được nhiều người truyền lại cho nhau và trở thành huyền thoại cao cả về một chú chó mà người Nhật Bản vô cùng tự hào.
Ngày 8-4 là ngày kỷ niệm ngày mất của Hachiko, người dân Nhật Bản chọn ngày này để ca ngợi và tưởng niệm lòng trung thành của Hachiko
Hachiko là tên của một chú chó Akita, có màu lông trắng, giống đực, được giáo sư Ueno của trường ĐH Tokyo đem về nuôi lúc vừa tròn 2 tháng tuổi. Lúc bấy giờ, giống Akita thuộc hàng giống hiếm, rất khó tìm khiến giáo sư Ueno càng tự hào về Hachiko hơn. Hàng ngày ông đều bảo với nó rằng: “Hachiko là chú chó quý giá vô cùng, là chú chó xinh đẹp nhất trên đời.”
Hàng ngày, giáo sư Ueno phải đến trạm Shibuya đón xe lửa đến giảng đường dạy học. Buổi sáng, Hachiko sẽ tháp tùng giáo sư và tiễn ông ở trạm xe lửa và buổi chiều lúc tan trường đúng 15.00, Hachiko sẽ nhanh chân chạy đến trạm xe lửa, quẫy đuôi chờ giáo sư bước ra. Ngày nào cũng thế, bất kể là nắng gắt, mưa dầm hay tuyết rơi, Hachiko đều đến đón giáo sư tan trường trở về để trao cho giáo sư nụ cười từ chiếc mõm nhọn của nó và ngoắc đuôi tỏ vẻ vui mừng.
Nhưng hạnh phúc đó cũng chẳng tiếp diễn được lâu. Tháng 5 năm 1925, ông chủ Hidesaburo Ueno bị một cơn nhồi máu cơ tim và ra đi đột ngột ngay tại nơi làm việc. Để lại chú chó hachiko một mình ở nhà ga Shibuya, ngày nào cũng đứng đợi ông chủ đi làm trở về. Và cho dù hachiko đáng thương có chờ đợi như thế nào đi nữa thì vĩnh viễn ông chủ của nó cũng không trở về. Nhưng bằng chính trái tim của mình haciko đã mãi mãi giữ hình ảnh của giáo sư uneo để chờ đợi sự trở về của vị giáo sư trong suốt mười năm trời cho dù trời mưa , nắng gắt hay bảo tuyết. Nó chỉ chịu từ bỏ khi trút hơi thở cuối cùng của mình trên nền sân ga lạnh lẽo.
Năm đó, một sinh viên cũ của Ueno đã trông thấy Hachiko và được nghe về câu chuyện của cuộc đời chú. Sau buổi gặp gỡ, anh đã công bố một bản điều tra số lượng còn lại của giống chó Akita tại Nhật bản, theo đó chỉ còn lại 30 con thuộc giống Akita thần chủng bao gồm cả Hachiko. Sau đó, anh vẫn tiếp tục đến thăm chú chó và tiếp tục công bố những bài viết về sự trung thành tuyệt đối của Hachikō. Đáng chú ý là vào năm 1932, một trong số những bài viết này đã được đăng tải trên tờ báo Asahi Shimbun – một tờ nhật báo nổi tiếng của Tokyo với số lượng độc giả rất lớn – đã khiến cho mọi người biết tới Hachiko. Lòng trung thành của chú đã gây ấn tượng cho tất cả mọi người, các giáo viên đã lấy Hachiko như môt tấm gương sáng về lòng trung thành cho trẻ noi theo, các nghệ sĩ nổi tiếng đã bắt đầu tạc tượng chú, trên cả nước dấy lên phong trào phát triển giống chó Akita, và danh hiệu Chuken ( chú chó trung thành) cũng ra đời.
Xác Hachio đã được nhồi bông và bảo quản tại Bảo tàng tự nhiên quốc gia thuộc quận Ueno, Tokyo.
Tượng đồng Hachiko Bức tượng đồng đầu tiên của Hachiko – tác phẩm của nhà điêu khắc nổi tiếng Nhật bản Ando Teru – được dựng vào tháng 4 năm 1934 tại nhà ga Shibuya, và chính Hachiko cũng có mặt trong buổi lễ khánh thành hôm đó. Song, trong thời kỳ Thế chiến thứ 2, do sự khan hiếm nguyên liệu để phục vụ chiến tranh, tất cả những gì có thể dùng đã bị nấu chảy trong đó có cả bức tượng này .Nhưng Hachiko vẫn không bị quên lãng, sau chiến tranh, tháng 8 năm 1948, bức tượng mới đã được dựng lên tại chính chỗ này với sự tham gia của nhà điêu khắc Ando Takeshi – con trai của Ando Teru. Bức tượng này tồn tại đến ngày nay, lối vào chính nhà ga gần bức tượng được đặt tên là “cửa ra Hachiko” ( Hachikō- guchi ) và là một trong năm cửa chính của nhà ga.
Tại quê nhà của Hachiko, một bức tượng tương tự cũng được đặt ngay phía trước nhà ga Odate. Năm 2004, một bức tượng mới cũng được dựng lên trên bệ đá từ Shibuya ngay trước Bảo tàng các loài chó giống Akita tại thành phố Odate.
Hachiko trên các phương tiện truyền thông
Năm 1987, bộ phim Hachikō Monogatari đã kể lại cuộc đời của Hachikō từ khi chú được sinh ra đến khi chết đi và tiếp tục, linh hồn của chú đã gặp lại được linh hồn của vị giáo sư – ông chủ, người bạn thân thiết của chú.
Năm 1994, Đài phát thanh CBN (Culture Broadcasting Network ) Nhật bản đã cho phát một bản ghi âm cũ tiếng sủa của Hachikō. Với một chiến dịch quảng cáo rầm rộ, ngày 28 tháng 5 năm 1994, 59 năm sau cái chết của Hachikō, hàng triệu thính giả nhật bản đã bật đài lên để nghe tiếng sủa của chú. Điều đó chứng tỏ, Hachikō vẫn rất nổi tiếng và được yêu mến.
Năm 2004, Hachikō trở thành nhân vật trong cuốn truyện dành cho thiếu nhi, Hachikō: câu truyện thật về một chú chó trung thành (tựa tiếng Anh: Hachikō: the true story of a loyal dog) của nữ tác giả Pamela S. Turner, minh họa bởi Yan Nascimbene, công ty Hougton Mifflin xuất bản. Cũng trong năm này, một cuốn truyện khác có tựa Hachiko waits cũng được xuất bản với tác giả Leslea Newman, Machiyo Kodaira minh họa, công ty Henry Holt & Co. xuất bản.
“Lần nào bộ film cũng đều khiến tớ rơi nước mắt ở những đoạn cuối… Thấy thương nhất vẫn là chú chó Hachi, vì đây là chuyện có thật, và nó cũng là tấm gương rất điển hình về lòng trung thành của loài chó.. Hachi sống 12 năm, cũng gọi là “thọ”.. Nhưng chỉ có hơn 1 năm đầu là nó thực sự hạnh phúc bên chủ của nó.. Còn hơn 10 năm còn lại là 10 năm dài đằng đẵng chờ đợi .. Là 10 năm mà mỗi ngày nó đều đến nhà ga 2 lần để trông ngóng ông chủ của mình, mặc cho có mưa gió, bão tuyết, để rồi thất thỉu quay về..
Khi tớ tìm hiểu về câu chuyện có thật này, tớ càng xúc động hơn khi biết nó có bệnh viêm khớp, lại thêm sức khỏe nó càng ngày càng kém, vậy mà nó vẫn..
Cho đến 1 ngày nó kiệt sức vì bệnh, mắt nó nhòe đi.. Nhưng sau đó nó đã gặp đc ông chủ của nó.. Ông vẫy tay gọi nó.. Nó phóng hết tốc lực đến bên ông.. Nó nhảy cẩng vào lòng ông.. Nó hạnh phúc.. Film là vậy, nhưng trên thực tế nó đã gục chết trên nền tuyết lạnh trc nhà ga, nơi mà nó vẫn hi vọng gặp lại đc ông chủ của mình trong suốt 11 năm..
Tớ thấy nể nó thiệt.. Ngày tang của chủ lúc nó gần 2 tuổi, nó đã chạy vào trc bàn thờ sủa, tru đau đớn.. Lúc chôn, khi chiếc xe lăn bánh, nó sủa, kêu thảm thiết, giật đứt cả dây xích, chạy theo xe chở wan tài, chạy đến khi nó ko còn đuổi kịp.. Nghĩa là nó biết chủ nó đã chết.. Nó chỉ bên chủ hơn 1 năm, nhưng lại dành cả gần 11 năm chờ đợi hình bóng thân wen đó. Lòng trung thành của nó wả là rất phi thường.
Theo cảm nhận của tớ thì.. Ở Hachi, tớ ko hề cảm thấy nó ngốc khi nó chờ 1 người đã chết, cũng ko cảm thấy nó đang tự lừa dối mình.. Mà vì nó muốn giữ thói wen như những ngày chủ-chó họ đã từng sống bên nhau, quan trọng hơn là nó ko muốn quên người chủ ấy..
Nó ko muốn sống với người khác, mà nó cũng ko thể trở về căn nhà đầy kỉ niệm xưa, nên với nó, h đây chỉ có nhà ga là nơi để nó nhớ đến chủ nó, là nơi duy nhất nó có thể chờ đợi mà ko bị ai đuổi đi.. Nó muốn nhớ mãi đến người chủ đã hết lòng yêu thương nó.. Tớ nghĩ là thế…(Katchan)”