truongcali
New Member
Truyện ngắn của Phan Trang Hy
CÕI THIÊN ĐƯỜNG RÁC
Bé Hoa vai mang cái bao, tay cầm chiếc que sắt đang bươi rác từ chiếc xe vừa đổ xuống. Nó đang lượm từng miếng ni lông bỏ vào bao. Ở bãi rác Khánh Sơn này, rác trở thành nguồn sống của một số người, trong đó có gia đình Hoa.
Mặt trời lên cao. Ánh nắng hầm hập từ trên cao đổ xuống. Hoa cảm thấy rát cả lưng. Rác gặp ánh nắng tạo thành thứ mùi ươn ịch. Những người lượm rác như những con kiến đen bâu quanh gò rác, phải hít thở trong không khí tràn ngập rác. Lâu ngày thành quen, và phần phải thích nghi với cuộc sống, họ ăn, ngủ, sinh hoạt cùng với rác. Kể cả những trẻ, trong đó có Hoa phải học đánh vần trong môi trường rác.
Được xã hội quan tâm, Hoa được cấp sách vở, đến lớp tình thương kiếm chút chữ. Nhiều lúc ngồi học, ngửi những trang vở trắng tinh, nó vẫn cảm thấy có một thứ mùi như chỉ dành riêng cho những kẻ lượm rác. Dù mùi mực từ cây bút bi có pha hương thơm của tuổi học trò vẫn không xua tan được mùi rác, kể cả những lúc nó cùng các bạn liên hoan, được ăn bánh kẹo nhân ngày lễ. Mùi rác như hoà lẫn vào mùi bánh kẹo. Mùi rác như quyện vào quần áo và thấm vào da thịt nó.
Nắng vẫn cứ đổ lửa. Hừng hực nóng trên lưng. Nhưng cái bao đựng phế thải như vẫn còn nhẹ trên vai Hoa. Rác càng ngày càng nhiều, nhưng tìm được những thứ bán có tiền từ rác đâu có dễ ! Hoa cặm cụi bươi, tìm và lượm, bỏ vào bao những phế thải có thể bán được.
Nắng vẫn dội xuống đầu nó. Lại bươi, lại bới. Tay nó không nghỉ. Niềm ao ước, hy vọng loé lên từ những phế thải. Đôi tay nó lại bươi, lại bới, lại tìm những ao ước, hy vọng trong rác.
Nắng làm nó mệt nhừ. Nó muốn tìm chỗ để nghỉ. Giữa nắng, trước mắt nó, ẩn hiện và loé sáng những ngôi sao nhấp nháy. Nó ngã qụy trên rác. Nó kêu lên một tiếng rồi lại im bặt. Lưng nó bị một mảnh chai , chảy máu. Nó nằm im trên rác. Nắng rực. Cả bầu trời rực sáng. Nắng tràn ngập quanh nó. Và dưới lưng nó như đầy hoa làm nệm cho nó nằm. Hương thơm ngào ngạt toả quanh người nó. Chưa bao giờ nó nằm được êm lưng và ngửi hương thơm như lần này. Nó như trong cõi thiên đường. Áo quần nó mới thơm. Đồ ăn thức uống toàn là của ngon mà trước đây nó chưa hề thấy. Nó được biết chữ, được đọc sách, được đánh đàn, được thực hành vi tính. Nó được xem múa lân, được cầm lồng đèn chơi tận cung trăng. Nó được dạo chơi trên trời. Quả là nó đang sống trên thiên đường.
Tối về. Hoa lên cơn sốt. Cả da thịt nó hầm hập nóng như thể thân thể nó toả nhiệt trả lại cho đêm cái nóng mà nó hấp thụ từ mặt trời lúc đứng bóng. Cả gia đình bu quanh nó. Nó mê man, ú ớ :
- Gần tới Trung…thu…, ba…mẹ… cho con… cái… lồng…đèn…Cho… con … đi …xem… múa…
Hôm sau nữa, Hoa được tắm rửa sạch sẽ, được mặc bộ quần áo trắng mới. Người nó không còn mùi rác. Trên đầu nó để một chén cơm đầy có cắm đôi đũa với quả trứng gà cùng ngọn đèn dầu leo lắt…
Đèn Trung thu không đến với nó. Múa lân không đến với nó. Nó đang về cõi thiên đường trên bãi rác trong tiếng khóc của những người thân giữa đêm rằm tháng tám.
Hè 2001
Phan Trang Hy
Trích từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb Văn nghệ, 2009
CÕI THIÊN ĐƯỜNG RÁC
Bé Hoa vai mang cái bao, tay cầm chiếc que sắt đang bươi rác từ chiếc xe vừa đổ xuống. Nó đang lượm từng miếng ni lông bỏ vào bao. Ở bãi rác Khánh Sơn này, rác trở thành nguồn sống của một số người, trong đó có gia đình Hoa.
Mặt trời lên cao. Ánh nắng hầm hập từ trên cao đổ xuống. Hoa cảm thấy rát cả lưng. Rác gặp ánh nắng tạo thành thứ mùi ươn ịch. Những người lượm rác như những con kiến đen bâu quanh gò rác, phải hít thở trong không khí tràn ngập rác. Lâu ngày thành quen, và phần phải thích nghi với cuộc sống, họ ăn, ngủ, sinh hoạt cùng với rác. Kể cả những trẻ, trong đó có Hoa phải học đánh vần trong môi trường rác.
Được xã hội quan tâm, Hoa được cấp sách vở, đến lớp tình thương kiếm chút chữ. Nhiều lúc ngồi học, ngửi những trang vở trắng tinh, nó vẫn cảm thấy có một thứ mùi như chỉ dành riêng cho những kẻ lượm rác. Dù mùi mực từ cây bút bi có pha hương thơm của tuổi học trò vẫn không xua tan được mùi rác, kể cả những lúc nó cùng các bạn liên hoan, được ăn bánh kẹo nhân ngày lễ. Mùi rác như hoà lẫn vào mùi bánh kẹo. Mùi rác như quyện vào quần áo và thấm vào da thịt nó.
Nắng vẫn cứ đổ lửa. Hừng hực nóng trên lưng. Nhưng cái bao đựng phế thải như vẫn còn nhẹ trên vai Hoa. Rác càng ngày càng nhiều, nhưng tìm được những thứ bán có tiền từ rác đâu có dễ ! Hoa cặm cụi bươi, tìm và lượm, bỏ vào bao những phế thải có thể bán được.
Nắng vẫn dội xuống đầu nó. Lại bươi, lại bới. Tay nó không nghỉ. Niềm ao ước, hy vọng loé lên từ những phế thải. Đôi tay nó lại bươi, lại bới, lại tìm những ao ước, hy vọng trong rác.
Nắng làm nó mệt nhừ. Nó muốn tìm chỗ để nghỉ. Giữa nắng, trước mắt nó, ẩn hiện và loé sáng những ngôi sao nhấp nháy. Nó ngã qụy trên rác. Nó kêu lên một tiếng rồi lại im bặt. Lưng nó bị một mảnh chai , chảy máu. Nó nằm im trên rác. Nắng rực. Cả bầu trời rực sáng. Nắng tràn ngập quanh nó. Và dưới lưng nó như đầy hoa làm nệm cho nó nằm. Hương thơm ngào ngạt toả quanh người nó. Chưa bao giờ nó nằm được êm lưng và ngửi hương thơm như lần này. Nó như trong cõi thiên đường. Áo quần nó mới thơm. Đồ ăn thức uống toàn là của ngon mà trước đây nó chưa hề thấy. Nó được biết chữ, được đọc sách, được đánh đàn, được thực hành vi tính. Nó được xem múa lân, được cầm lồng đèn chơi tận cung trăng. Nó được dạo chơi trên trời. Quả là nó đang sống trên thiên đường.
Tối về. Hoa lên cơn sốt. Cả da thịt nó hầm hập nóng như thể thân thể nó toả nhiệt trả lại cho đêm cái nóng mà nó hấp thụ từ mặt trời lúc đứng bóng. Cả gia đình bu quanh nó. Nó mê man, ú ớ :
- Gần tới Trung…thu…, ba…mẹ… cho con… cái… lồng…đèn…Cho… con … đi …xem… múa…
Hôm sau nữa, Hoa được tắm rửa sạch sẽ, được mặc bộ quần áo trắng mới. Người nó không còn mùi rác. Trên đầu nó để một chén cơm đầy có cắm đôi đũa với quả trứng gà cùng ngọn đèn dầu leo lắt…
Đèn Trung thu không đến với nó. Múa lân không đến với nó. Nó đang về cõi thiên đường trên bãi rác trong tiếng khóc của những người thân giữa đêm rằm tháng tám.
Hè 2001
Phan Trang Hy
Trích từ tập truyện NGƯỜI THẦY DẠY BÚP BÊ, Nxb Văn nghệ, 2009